Cự Long Thức Tỉnh

Chương 270: Chương 270: “Anh là Lục Thiên Hành?”




Lương Kim Tôn làm dáng vẻ hiểu biết khá sâu, anh ta gật đầu đắc ý, phô trương bản thân.

“Ngay cả những bí mật này mà anh Kim Tôn cũng biết, thật là hiểu biết rộng rãi”, lập tức Thường Tuấn Nghị nịnh bợ.

Lương Kim Tôn cố làm vẻ lắc đầu đầy uyên thâm, anh ta nói: “Xí nghiệp lớn như vậy, nước rất sâu”.

“Đúng vậy đúng vậy”, Thường Tuấn Nghị vội vàng phụ họa.

“Chủ tịch và trợ lý đều là mỹ nữ, quả thật quá lợi hại”, Ngư Bạch ở một bên hưng phấn nói.

Lục Hi nhìn những anh tuấn trong giới doanh nghiệp này suy nghĩ về Hoắc Tư Duệ, anh cũng khá đồng ý, thương nhân chính là nên bù đắp giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi xa hơn.

Thương nhân ở những nơi như thương hội mạng lớn thường tập trung thành nhóm, gom góp tiền vốn với số lượng lớn, chinh phục khắp nơi mọi chốn, kiếm được vô cùng nhiều, còn Tây Bắc vẫn chưa có hội thương nhân cùng nhau gắn kết, đây cũng là một khuyết điểm của thương nhân Tây Bắc.

Đúng lúc đó, chỉ thấy một người thò đầu ra nhìn đi về phía Lục Hi, khi anh ta đến gần, Lục Hi cũng ngây người.

“Anh chạy tới đây làm gì?”, Lục Hi nhìn anh ta hỏi.

Người tới chính là Vân Khả Thiên, anh ta vừa nhìn thấy Lục Hi liền chạy tới.

Anh ta nói: “Tôi tới tham gia náo nhiệt, Tần Lam cũng ở đây”.

Lục Hi nghe xong đã hiểu, thì ra là vậy.

Bây giờ Tần Lam đã có hứng thú đối với nghề phóng viên này, buổi bán đấu giá như vậy, chắc hẳn cô ta phải đến.

Mà cô ta ở đây, Vân Khả Thiên đến cũng không có gì lạ.

Lúc này, Lương Kim Tôn hỏi: “Anh Lục, anh đây là?”

Nhìn Vân Khả Thiên ăn mặc không tầm thường, Lương Kim Tôn cũng không dám lỗ mãng.

Lục Hi nghe vậy liền nói với Vân Khả Thiên: “Tự giới thiệu về mình đi”.

Vân Khả Thiên thấy vậy, tưởng rằng là bạn của Lục Hi, anh ta liền cười nói: “Tôi tên Vân Khả Thiên, bây giờ đang làm chân chạy ở văn phòng khu Thủy, mong các anh chỉ giáo nhiều hơn”.

Lương Kim Tôn nghe vậy liền xem thường nói: “Được rồi được rồi”.

Vân Khả Thiên thấy vậy cũng không đáp lời anh ta, ngay sau đó Lục Hi giới thiệu một chút về Ngư Bạch cho anh ta, hai người hàn huyên đôi câu.

Một lát sau, Lục Hi liếc nhìn thấy Tần Lam trong đám người, Vân Khả Thiên nói: “Gần đây anh Lục có tin tức gì lớn không, công việc dạo này của chị Tần không thuận lợi lắm”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Anh tùy tiện tìm một người, tát hắn ta hai cái, không phải chính là tin tức mới sao”.

Vân Khả Thiên nghe vậy liền ủ rũ nói: “Anh Lục, tôi không phải để mang ra đùa giỡn đâu”.

Lục Hi cười ha ha một tiếng.

Đột nhiên Vân Khả Thiên ra vẻ bí mật nói: “Hai ngày nay có một tin tức lớn, đáng tiếc là không thể nói đâu”.

Vân Khả Thiên gật gù đắc ý, làm ra vẻ đáng tiếc.

Không đợi Lục Hi hỏi, Thường Tuấn Nghị xen vào nói: “Hai anh à, đừng cố làm ra vẻ huyền bí nữa, người đến nơi này đâu phải là hạng không có kiến thức uyên bác, cẩn thận làm trò cười cho thiên hạ”.

Thường Tuấn Nghị thấy hai người Vân Khả Thiên và Lục Hi ở đây đều không coi ai ra gì, dáng vẻ lải nhải không ngừng rất phản cảm.

Lương Kim Tôn dẫn bọn họ tới để mở mang kiến thức và quen biết đám nhà giàu, chứ không phải đến để nghe bọn họ khoác lác.

Vân Khả Thiên nghe vậy, mặt có vẻ giận, nhưng liếc thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lục Hi, anh ta cũng không nói nữa.

Lúc này, Lương Kim Tôn nói: “Đáng tiếc chủ tịch Hoắc không có ở đây, không thể thấy dung nhan mỹ nữ, quả thực là đáng tiếc”.

Vân Khả Thiên nghe thấy lời này liền không bằng lòng, mấy người bọn họ ai mà chẳng biết Hoắc Tư Duệ và Lục Hi có mối quan hệ không nói rõ ràng được, Hoắc Tư Duệ là người mà anh ta dám mơ đến?

Vân Khả Thiên cười châm biếm: “Chủ tịch Hoắc là người mấy anh muốn thì gặp được chắc, thật buồn cười”.

Lương Kim Tôn nghe vậy liền nổi giận, một nhân vật nhỏ bé mà cũng dám nói như vậy với anh ta, dựa vào quan hệ của mình, anh ta cũng có thể tìm được người trừ khử Vân Khả Thiên.

“Thằng nhãi, ăn nói chú ý chút”, Lương Kim Tôn cả giận nói.

Vân Khả Thiên liếc nhìn Lương Kim Tôn, anh ta cười lạnh nói: “Ông đây nói chuyện với anh mà còn phải chú ý hả, anh là cái thá gì?”

Lời Vân Khả Thiên nói là thật, thân phận của anh ta cũng thuộc dạng cậu lớn ở Tây Bắc, người có thể chọc được anh ta thật sự không có mấy.

Lương Kim Tôn giận tím mặt, anh ta dẫn người tới là để khoe khang thân phận của mình, không ngờ lại bị một tên ất ơ chọc giận, làm sao anh ta có thể chịu được.

“Nơi này là nơi tinh anh trong giới doanh nghiệp tụ họp, sao anh trà trộn được vào đây?”, Lương Kim Tôn tức giận quát lên.

Theo như Lương Kim Tôn thấy thì cái tên Vân Khả Thiên này chính là kẻ trà trộn vào, để bảo vệ đuổi anh ta đi rồi ra ngoài sẽ trừng trị.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Tôi muốn tới thì tới thôi, sao hả? Còn phải cần có sự đồng ý của anh chắc?”

Lương Kim Tôn bị Vân Khả Thiên chọc cho sắc mặt trắng bệch, anh ta giận không kìm được.

Anh ta cao giọng hét: “Bảo vệ, bảo vệ”.

Ngay sau đó có hai bảo vệ chạy tới.

“Chuyện gì vậy thưa anh?”, một tên bảo vệ hỏi.

Lương Kim Tôn mặt nặng nề nói: “Tôi nghi ngờ tên này không được mời, trà trộn vào buổi tụ họp này, bây giờ tôi yêu cầu các anh kiểm tra thiệp mời, đồng thời đuổi hắn ta ra ngoài, thân phận của hắn ta hoàn toàn không phù hợp với điều kiện đến đây”.

Vân Khả Thiên mặt không quan tâm, anh ta mang đầy vẻ cười nhạo nhìn Lương Kim Tôn.

Lúc này, Ngư Bạch nhìn thấy chuyện không ổn, cô ta vội vàng khuyên: “Được rồi, mọi người đều là bạn, sao lại làm ầm ĩ đến mức không vui như vậy”.

Còn Lục Hi lại làm như không liên quan mấy, anh không nói một lời, bản thân anh ta muốn thua thiệt, anh cũng không có cách nào.

Bây giờ, bảo vệ nói: “Xin chờ một chút, tôi mời người phụ trách tới”.

Nói xong, bảo vệ liền xoay người rời đi, bọn họ chỉ phụ trách việc gìn giữ an ninh, còn có kẻ nào trà trộn vào đây hay không thì vẫn phải mời người phụ trách ở đây tới quyết định.

Lúc này, Lương Kim Tôn lạnh lùng nhìn Vân Khả Thiên, trong lòng đã tính toán khi ra khỏi nơi này sẽ xử lý anh ta thế nào.

Một lát sau, dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, Miwa Nozaki mặc Hán phục chầm chậm đi tới.

Ngư Bạch có chút lo lắng, cô ta và Lục Hi đều không có thiệp mời, nếu thật sự điều tra, bọn họ cũng thuộc loại trà trộn vào, cô ta thì không có vấn đề, nhưng nếu Lục Hi bị nói đôi câu rồi đuổi ra ngoài thì thật khó coi.

Nhìn Miwa Nozaki đi tới, đi tới, trên mặt Lương Kim Tôn lộ ra nụ cười của thân sĩ, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ với người này, vậy thì cũng sẽ là vinh hạnh của anh ta, sau này nhất định có mặt mũi.

Nhưng khi mỹ nữ lại đi đến, gương mặt ngây ra, sau đó khẩn trương tiến lên hai bước trước mặt Lục Hi, cô ta cúi người chín mươi độ nói: “Anh Lục”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.