Đây cũng là lần đầu tiên Nhan Phi Hoa nhìn thấy nhiều đồ ăn giá trị như vậy, cũng thấy thòm thèm, bắt đầu gắp ăn.
Thần Hi Quân nhìn hai người không chút khách sáo nào, vốn dĩ cũng đang rụt rè bèn trở nên hăng hái.
Chỉ chốc lát, đĩa đồ ăn của ba người đã tràn đầy đồ ngon. Bọn họ nhìn nhau, bật cười rồi vùi đầu ăn.
Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân là phụ nữ nên cũng phải để ý hình tượng dù có đói thế nào.
Nhưng Lục Hi thì khác, một đĩa đồ ăn lớn bị anh ăn hết trong mấy gắp. Nháy mắt, đĩa của anh lại đầy tràn.
Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân nhìn Lục Hi ăn, mắc cười mà không dám, phải nhịn vô cùng vất cả.
Chờ hai bọn họ ăn xong thì Lục Hi đã ăn xong năm đĩa, hai cô gái nhìn Lục Hi lại gắp thêm một đĩa nữa ăn cho hết rồi mới lưu luyến ngừng lại.
“Oa, anh Lục, sức ăn của anh đỉnh thật đấy”, Nhan Phi Hoa không khỏi nói.
Lục Hi cười đáp: “Ăn linh tinh ấy mà, ở đây đông người nên tôi cũng không dám ăn nhiều”.
Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân nghe vậy thì suýt chút nữa bật cười, cũng may là kịp thời che miệng lại.
Lúc này, những ông lớn đã ăn xong cũng đi tới chỗ Lục Hi để cảm ơn.
Lục Hi cầm ly sâm-panh lên đáp lễ.
Thủ lĩnh, ông lớn, người cầm cầu của giới xã hội đen nước Mễ, nước Ý đều kính rượu Lục Hi.
Sau đó là hội Yamaguchi, hội Inagawa, hội Sumiyoshi của nước Phù Tang, bang Karlow của nước Mặc Tây, tổ chức Mãnh Hổ của nước Tô, ông trùm Hồng Môn nước ngoài, bang Đại Toàn của người Hoa ở nước ngoài, thiên sứ địa ngục của nước Gia Đại và một vài thế lực khác lần lượt bày tỏ lòng tôn kính với anh.
Mãi đế cuối cùng, Hoắc Hướng Anh của Cảng Đài mới đi đến chỗ Lục Hi.
Hoắc Hướng Anh giơ ly rượu lên nói với Lục Hi.
“Anh Lục, tôi không biết phải dùng lời gì để cảm ơn ân cứu mạng của anh. Sau này nếu có cần tôi giúp thì mong anh cứ nói”.
Lục Hi cụng ly với Hoắc Hướng Anh: “Ông khách sáo quá”.
Anh biết Hoắc Hướng Anh, ông ta cũng là một nhân vật truyền kỳ, có địa vị cùng thân phận không thể thay thế ở Cảng Đài.
Mặc dù ông ta đã lui về sau, nhưng mỗi một ông trùm của tổ chức nào ở Cảng Đài mà nhìn thấy Hoắc Hướng Anh thì đều phải gọi một câu “Anh Cả”, sức mạnh của ông ta là vô cùng.
Uống xong một ngụm, Hoắc Hướng Anh bắt đầu nói chuyện với Lục Hi.
Võ lực cao cường của Lục Hi vượt qua nhận thức của mọi người, với ánh mắt của mình, Hoắc Hướng Anh biết người này về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật đỉnh cao mà ông ta không thể sánh bằng.
Lúc này kịp thời làm quen có lẽ sau này gia tộc mình còn có thể có chút sức mạnh không thể đo nổi.
Vào lúc cả hai nói chuyện thì Thần Hi Quân một bên vẫn đang cắn môi, vẻ mặt do dự.
Cuối cùng, cô ta lấy hết dũng khí nói với Lục Hi: “Anh Lục, tôi có thể nhờ anh giúp một việc không?”
Lục Hi cười đáp: “Đại minh tinh nhờ tôi thì chắc chắn là phải giúp rồi”.
“Anh đừng trêu tôi”, Thần Hi Quân chau mày nói: “Phùng Tích Phạm nhảy xuống biển, tôi sẽ không thể về đại lục được nữa, anh xem có thể cho tôi đến Cảng Đài được không?”
Lục Hi chau mày suy nghĩ.
Điều mà Thần Hi Quân lo không phải là vô lý, Phùng Anh Tài mất con, cũng sẽ không làm gì được anh.
Nhưng Thần Hi Quân thì khác, Phùng Anh Tài có hàng ngàn cách để báo thù cho con trai mình.
Một lúc sau, Lục Hi nói: “Không sao, theo tôi biết thì dưới danh nghĩa của ông Hoắc có mấy tập đoàn nghệ thuật đấy, với thân phận của cô thì ông ấy sẽ không từ chối đâu”.
Nói xong, anh nhìn Hoắc Hướng Anh.
Hoắc Hướng Anh cười lớn: “Có gì khó đâu, cô Thần vốn đã là ngôi sao hạng A, tôi rất hoan nghênh cô gia nhập”.
Nghe Hoắc Hướng Anh nói vậy, Thần Hi Quân mỉm cười, liên tục cảm ơn Lục Hi và Hoắc Hướng Anh.
Về Hoắc Hướng Anh, là người trong giới thì Thần Hi Quân cũng hiểu được. Ông ta khống chế mấy công ty nghệ thuật, mà đều là công ty lớn ở Cảng Đài, cô ta đến được đó cũng là một hướng phát triển cực tốt.
Lúc này, Nhan Phi Hoa ở bên cạnh cũng nói: “Anh Lục, anh có thể nhờ ông Hoắc nhận tôi luôn không?”
Lục Hi sửng sốt: “Sao thế, cô cũng thích làm diễn viên à?”
“Người ta tốt nghiệp Bắc Ảnh chính quy đấy”, Nhan Phi Hoa không phục nói.
Lục Hi nghe vậy thì cười: “Không ngờ đấy nhé, giỏi thật, nếu cô đã thích thì đi thôi, chắc ông Hoắc cũng không ngại có thêm cô đâu”.
Hoắc Hướng Anh cười khà khà: “Cả hai đều là người của anh Lục, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến họ nổi tưng bừng luôn”.
Với năng lực của Hoắc Hướng Anh, những lời này tuyệt đối không ngoa. Ông ta muốn ai nổi chỉ là chuyện cỏn con.
Nhan Phi Hoa nghe vậy thì kích động vỗ tay, ở đây, vì không theo nguyên tắc ngầm nên cô chẳng được phát triển, bây giờ có một nơi vùng vẫy đúng là cầu còn không được.
Huống hồ Hoắc Hướng Anh lại cực kỳ tôn trọng Lục Hi, có anh Lục giới thiệu thì đến bên kia cô cũng sẽ không bị đối xử bạc bẽo.
Thấy hai người vui vẻ như thế, Lục Hi cũng cười.
Dựa vào địa vị của Hoắc Hướng Anh, muốn họ nổi tiếng thì quá dễ dàng. Lục Hi có thể dự đoán được hai đại minh tinh này đang dần dần bay lên.
Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân đều kích động, đến Cảng Đài không chỉ không bị nhà họ Phùng uy hiếp mà còn có cơ hội phát triển lớn hơn nữa, một công đôi việc.
Mà tất thảy đều là nhờ có anh Lục, cảm ơn anh đã giúp cuộc đời của hai cô đón lấy ánh sáng thêm lần nữa.
Lúc hai cô đang nghĩ xem làm sao để báo đáp anh thì Lục Hi bỗng nhướn mày, nở nụ cười.
Sau đó, anh cao giọng nói: “Thưa quý vị”.