Cự Long Thức Tỉnh

Chương 267: Chương 267: “Cô Nhan Phi Hoa, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?”




Cô đi đến trước sofa, vừa mặc lại quần áo vừa thấp giọng nói: “Múa cũng đã múa rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhảy loại vũ đạo này trước mặt một người đàn ông, hy vọng anh có thể nhớ kỹ”.

Đúng lúc này Lục Hi lật người ngả xuống sofa, trong miệng không biết lẩm bẩm gì đó rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Trương Ngọc Kỳ, người đang mặc quần áo giật nảy mình.

Cô ôm chặt quần áo che chắn trước ngực, hai mắt căng thẳng nhìn anh chăm chăm.

Sau nửa ngày thấy anh không có phản ứng gì mới thở phào một hơi.

Cô nhanh nhẹn mặc lại quần áo, dựa vào một bên khác của sofa rồi từ từ chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Sáng sớm hôm sau Lục Hi há miệng ngáp một cái tỉnh lại, vươn vai nhìn Trương Ngọc Kỳ đang ngủ say ở một bên.

Hai dây áo của chiếc váy dạ hội đã hoàn toàn tuột xuống, cả bầu ngực của cô gần như lộ ra ngoài, hai điểm đỏ hồng thấp thoáng như ẩn như hiện.

Lục Hi ngắm nhìn tới sung sướng.

Chép miệng vài cái cười thầm.

Anh tất nhiên nhìn thấy một màn tối qua, chỉ vì không muốn khiến Trương Ngọc Kỳ xấu hổ mới một mực giả vờ ngủ mà thôi.

“Dáng người quyến rũ, không tồi”.

Lục Hi khen ngợi một câu xong bắt đầu đi tắm rửa.

Trương Ngọc Kỳ lúc này cũng bị đánh thức.

Vừa mở mắt thấy dây áo của mình đã trượt tới đâu rồi, cô vội vã chỉnh lại đồng thời đảo mắt nhìn sang Lục Hi.

Thấy Lục Hi đang rửa mặt không để ý đến mình mới thả lỏng người.

Một lúc sau Lục Hi tắm rửa xong.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Anh đi ra mở cửa, Trương Ngọc Kỳ thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Thì ra là người hầu mang bữa sáng tới.

Không đến một lúc trên bàn ăn đã bày biện phong phú các loại điểm tâm sáng, Lục Hi chào hỏi Trương Ngọc Kỳ: “Ăn thôi”.

“Anh ăn trước đi, tôi rửa mặt đã”.

Trương Ngọc Kỳ có chút gượng gạo vào phòng tắm.

Lục Hi cười lắc đầu ngồi vào bàn ăn.

Một lúc sau Trương Ngọc Kỳ rửa mặt xong đi tới ngồi xuống đối diện Lục Hi, cắn từng miếng nhỏ.

Lúc này Lục Hi lại phát hiện ra mặt mộc của cô mang một ý vị khác.

Trương Ngọc Kỳ thì cúi đầu im lặng dùng bữa.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa lại truyền tới.

Lục Hi thấy là Hoắc Hướng Anh liền vẫy tay.

Hoắc Hướng Anh cười cười đi tới, hỏi đầy thâm ý: “Hai vị tối qua nghỉ ngơi vẫn tốt chứ?”

“Khá tốt”, Lục Hi đáp.

Đầu nhỏ của Trương Ngọc Kỳ càng cúi thấp hơn một chút.

Cô cũng biết trong mắt người ngoài mình đã trở thành người phụ nữ của Lục Hi, đây cũng không còn biện pháp nào khác, giải thích không rõ ràng, cô cũng không muốn giải thích.

Lúc này Hoắc Hướng Anh lại nói tiếp: “Cô Trương, một lát sẽ có người đưa cô đi ký một vài hợp đồng, còn có thảo luận kịch bản… cô có thể sẽ rất bận rộn đó, bây giờ nên ăn no một chút”.

Thấy được ý tốt quan tâm của Hoắc Hướng Anh, trái tim Trương Ngọc Kỳ dâng đầy cảm động, ngoan ngoãn gật đầu ăn từng ngụm lớn.

Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm giác mong đợi.

Chẳng lâu sau hai người đã ăn xong liền có một người phụ nữ trung niên đi tới, Lục Hi khích lệ Trương Ngọc Kỳ vài câu mới nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Sau khi Trương Ngọc Kỳ rời khỏi, Lục Hi cùng Hoắc Hướng Anh nói chuyện phiếm một hồi, tiếp đó gọi điện cho Hoắc Tư Duệ.

Hoắc Tư Duệ đang ngập đầu trong công việc, tán gẫu vài câu biết được cô còn phải ở lại mấy ngày, Lục Hi bèn quyết định sẽ trở về trước, ở đây có sự phối hợp của Hoắc Hướng Anh hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tư Duệ tuy rằng không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nói lời tạm biệt với anh qua điện thoại.

Sau đó Lục Hi trầm tư một hồi rồi nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, tôi không biết phải cảm ơn sự giúp đỡ nhiều lần của ông như thế nào, chỗ tôi có một môn tâm pháp, hiện tại sẽ truyền thụ lại cho ông, ngày thường ông kiên trì tu luyện, kéo dài tuổi thọ hai ba mươi năm chắc hẳn không phải là vấn đề”.

Hoắc Hướng Anh nghe vậy lập tức kích động gần như quỳ mọp xuống đất.

Kéo dài tuổi thọ hai ba mươi năm thực sự là một điều không tưởng mà.

Bây giờ cái ông ta thiếu nhất là gì?

Tiền bạc, địa vị, người đẹp không thiếu, chỉ thiếu thứ duy nhất chính là sống thêm vài năm nữa, hưởng thụ thêm một khoảng thời gian, lời nói của Lục Hi đối với ông ta quả thực giống như ơn trời ban cho mà.

“Cậu, cậu Lục, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây?”

Hoắc Hướng Anh kích động đến mức không nói thành lời.

Lục Hi đã cứu mạng ông ta, hiện tại lại muốn truyền thụ cho ông tiên pháp thần kỳ như vậy, đặt lên bàn cân so sánh thì những việc ông ta làm cho anh còn quá bé nhỏ không đáng kể.

Còn có chuyện gì có thể đánh đồng với mạng sống đây?

Lục Hi mỉm cười không tiếp lời mà dùng dùng thần thức khắc ghi một môn công pháp gọi là ‘thanh tâm quyết’ vào tâm trí của Hoắc Hướng Anh.

Đây chỉ là công pháp nhập môn của một môn phái, rất đơn giản dễ hiểu, có thể giúp ông ta sống nhiều thêm hai ba mươi năm.

Cảm nhận được tâm trí bỗng nhiên xuất hiện tâm pháp, Hoắc Hướng Anh không khỏi rung động, các thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi thực sự là quá kinh người.

Lúc này Lục Hi lại nói: “Giúp tôi đặt một chuyến bay gần nhất đi, tôi phải trở về rồi, ông cứ chăm chỉ tu luyện môn công pháp này là được”.

Hoắc Hướng Anh thu lại tâm trạng kinh ngạc vô bờ của mình vội vàng gật đầu kêu người đặt vé máy bay cho Lục Hi.

Chưa đầy nửa giờ đã đặt được chỗ.

Vốn dĩ muốn làm theo ý của Hoắc Hướng Anh là dùng chuyên cơ của mình đưa Lục Hi trở về tuy nhiên vì quan hệ đặc thù giữa hai nơi, thủ tục qua lại quá phức tạp còn không nhanh bằng đáp chuyến bay dân dụng, vì vậy Lục Hi đã từ chối.

Mà chiếc vé này vì một cuộc gọi của Hoắc Hướng Anh liền gạch tên của một hành khách trên khoang hạng nhất trên chuyến bay vốn đã đầy chỗ này dành cho Lục Hi.

Không lâu sau Lục Hi lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Hoắc Hướng Anh.

Hoắc Hướng Anh đích thân tiễn anh tới sân bay, chỉ sau khi nhìn thấy anh lên máy bay rồi cất cánh mới lưu luyến quay về.

Mà Lục Hi sau khi lên máy may còn chưa ngồi ấm chỗ liền phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.