Nhìn Vương Trạch Nham giống như kẻ điên, hai tên phục vụ cũng quỳ xuống “Phịch” một tiếng.
Bọn họ không quen Lục Hi, nhưng lại biết Vương Trạch Nham, đồng thời hiểu rõ sự lợi hại của cậu chủ lớn này.
Thật ra thì hai người bọn họ cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, thủ đoạn này của Lục Hi gần như đã dọa sợ lá gan của bọn họ, nhưng ông chủ của mình bị đánh ngay trước mặt, bọn họ không lên tiếng cũng không thích hợp. Vì vậy bọn họ chỉ đành nhắm mắt kêu một tiếng. Vừa nghe thấy Vương Trạch Nham bảo bọn họ quỳ xuống, lập tức bọn họ cũng ngoan ngoãn quỳ xuống.
Dù sao mình cũng đã có hành động, chuyện sau đó cho dù Cổ Ngọc Đạt muốn trách tội cũng không trách lên đầu bọn họ được.
Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Cổ Ngọc Đạt, anh chậm rãi nói: “Kêu mấy tên bắt cóc A Đóa đến đây, tôi có thể cân nhắc cho ông chết vui vẻ một chút”.
Cổ Ngọc Đạt nghe xong lập tức hoảng sợ nói: “Cậu à, giết người là phạm pháp, cậu đừng kích động”.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Bây giờ nhớ đến pháp luật rồi à, lúc bắt cóc A Đóa sao mấy người không nhớ hả?”
Cổ Ngọc Đạt nhất thời lắp ba lắp bắp, không nói nên lời.
“Không muốn nói? Không sao, tôi giải quyết ông trước rồi đi tìm từng người bọn chúng sau”.
Nói xong, tay Lục Hi từ từ dùng sức, lập tức Cổ Ngọc Đạt cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên xanh mét.
Nếu Cổ Ngọc Đạt không muốn nói, Lục Hi cũng không quan trọng. Anh muốn tìm những người đó thì cũng có cách, chỉ là hơi phiền toái một chút mà thôi.
Ngay lúc này, giọng nói Cổ Ngọc Đạt khàn khàn nói: “Đại ca đừng động tay, tôi gọi bọn họ qua”.
Lục Hi nghe vậy liền chậm rãi buông tay ra.
Lúc này, Cổ Ngọc Đạt ho khan, ông ta cầm điện thoại lên gọi.
“Tam Nhi, mấy đứa chúng mày lập tức lăn đến phòng VIP 888 cho tao, ngay lập tức”.
Cổ Ngọc Đạt nói xong liền xoa cổ, lại ho khan mấy tiếng, ông ta nhìn Lục Hi nói: “Đại ca, bọn họ tới ngay đây, chuyện đều là do bọn họ làm, thật sự không liên quan đến tôi”.
Lục Hi lạnh lùng không nói.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo bên ngoài, cửa phòng VIP được đẩy ra, mười mấy tên tóc vàng tay cầm gậy gộc đi vào.
Cầm đầu là một tên đeo dây chuyền vàng to, thân cao người mập, đầu cắt trọc, vẻ mặt hung ác.
Gã vừa tiến đến liền nhìn thấy Cổ Ngọc Đạt nằm trong mảnh vụn bàn trà, sắc mặt tái xanh.
Còn Cổ Ngọc Đạt nhìn đám người đi vào, đột nhiên ông ta xoay người bò đến trước mặt người đàn ông cao to, sau đó nói: “Mấy người đừng ép tôi, tôi cũng không dễ chọc đâu, cùng lắm mạng đổi mạng”.
Vương Trạch Nham thấy vậy liền mắng: “Cổ Ngọc Đạt, mẹ kiếp ông điên rồi, còn không mau xin lỗi anh Lục đi”.
“Nói xin lỗi? Cậu Vương à, hắn muốn giết tôi, tôi nói xin lỗi thì có ích không?”, Cổ Ngọc Đạt mặt đầy dữ tợn nói.
Đám người này là thuộc hạ đáng tin cậy của ông ta, việc làm thường ngày của bọn chúng chính là ép người thường thành gái điếm, Cổ Ngọc Đạt có lòng tin đám người này rất nghe lời. Nếu như thật sự ép ông ta, vậy thì ông ta không thèm quan tâm đến mặt mũi của đám người Vương Trạch Nham nữa, mọi người cùng cá chết lưới rách.
Lúc này, Vương Trạch Nham lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Ngọc Đạt, hắn ta chậm rãi nói: “Chính ông muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng trách người khác”.
Nói xong, Vương Trạch Nham lui qua một bên, tiếp tục ngoan ngoãn quỳ xuống.
Cổ Ngọc Đạt muốn ỷ mình đông người liều mạng đánh một trận. Vương Trạch Nham thấy thật hài hước.
Thủ đoạn của anh Lục không phải nói nhiều người thì có thể đối phó được. Lục Hi đã thuộc về tồn tại của một kiểu thần tiên rồi, người phàm đến đông bao nhiêu thì có ích lợi gì đâu.
Lúc này, người đàn ông cao lớn tên Tam Nhi nhìn Cổ Ngọc Đạt hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa rồi trong điện thoại, gã nghe thấy chuyện không ổn nên dẫn tất cả anh em chạy qua, xem ra đúng như gã nghĩ, xảy ra chuyện rồi.
Còn Cổ Ngọc Đạt mặt đầy dữ tợn nói: “Ở đây có người muốn chúng ta chết”.
“Muốn chúng ta chết? Hỏi đồ trong tay chúng ta xem có đồng ý không?”
Tam Nhi nghe xong liền lắc ống thép trong tay, gã hung hãn nói.
Vương Trạch Nham lắc đầu, mặc kệ cho bọn chúng biểu diễn. Hắn ta cảm thấy nếu Cổ Ngọc Đạt nghiêm túc nhận sai và cầu xin tha thứ, có lẽ cậu Lục sẽ mềm lòng, bọn họ có thể giữ lại một mạng. Nhưng nhìn đám người hồ đồ ngu xuẩn như vậy, Vương Trạch Nham biết ngày chết của bọn chúng không còn xa nữa.
Lúc này, Lục Hi nói với A Đóa: “Người bắt cóc cô đều ở đây?”
A Đóa liếc nhìn mấy người này rồi gật đầu.
Lúc này, Lục Hi mới quay đầu nói: “Nếu đã như vậy, chúng mày có thể đi chết được rồi”.
Nói xong, từng ngón tay anh bắn ra liên tục, mười mấy kình khí màu vàng sậm bắn ra từ ngón tay.
Đám người Tam Nhi còn chưa phản ứng kịp đã ngã trong vũng máu. Vùng ngực của mỗi người đều có một cái lỗ lớn chừng ngón tay cái, máu tươi từ đó chảy ra ngoài, trong nháy mắt toi mạng.
Còn Cổ Ngọc Đạt hoàn toàn không sao, ông ta nhìn anh em ngã xuống, hai chân không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một mùi khai lan tỏa ra. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Cổ Ngọc Đạt đã sợ đến vãi đái.
Lục Hi chậm rãi đứng lên nói: “Muốn liều chết đánh một trận? Đáng tiếc, ông không có thực lực đó”.
Cổ Ngọc Đạt đã bị thủ đoạn của Lục Hi làm cho khiếp sợ không thể nào nói rõ. Ông ta nghĩ mãi không hiểu, làm sao một người có thể có thủ đoạn kinh khủng như vậy, trong nháy mắt liền giết rất nhiều người, hắn là con người ư?
Bây giờ nghe thấy lời Lục Hi nói, chỉ thấy đầu gối ông ta mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi vẫy vùng và nói.
“Đại ca, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không biết A Đóa là người của cậu, chuyện cũng không phải tôi làm, là bọn chúng làm. Bọn chúng đều đáng chết mà. Cậu giết xong rồi thì thả tôi ra đi”.
Cổ Ngọc Đạt khổ sở cầu khẩn, bây giờ ông ta đã hoàn toàn đánh mất dũng khí đấu tranh, chỉ muốn làm sao có thể khiến Lục Hi tha cho mình.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.
“Ông dẫn theo đám thuộc hạ này làm ra trò tán tận lương tâm như thế, chắc hẳn có nghĩ đến ngày hôm nay được hưởng thụ giây phút cuối cùng của cuộc đời rồi”.