Cự Long Thức Tỉnh

Chương 10: Chương 10: Đất trời sụp đổ




Vào lúc này, Vân Thắng Quốc thở dài nói.

"Khả Thiên, trước khi bố nói, bố hy vọng con có thể chuẩn bị tâm lý".

Vân Khả Thiên sửng sốt, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng không bình thường.

"Mau nói cho con biết đi bố, bất kể như thế nào con cũng đều có thể chịu đựng được".

Vân Thắng Quốc chậm rãi gật đầu nói.

"Thật ra cách đây 3 tháng bố đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Để không làm mẹ con con lo lắng, bố chưa bao giờ nói chuyện này ra. Bây giờ sau một thời gian điều trị, bố chỉ có thể tiếc nuối nói với mẹ con con rằng bệnh tình của bố đã không còn kiểm soát được nữa, sinh mệnh của bố cũng không còn dài, nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tháng nữa là bố sẽ ra đi".

"Không thể nào!"

Vân Khả Thiên đứng bật dậy nói.

Mặc dù từ đầu anh ta đã cảm thấy mọi thứ không bình thường nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng trong công việc của bố mình chắc đã xảy ra biến cố gì đó.

Tuy nhiên, anh ta không bao giờ tưởng tượng được rằng có một chuyện như thế này sẽ xảy ra.

Bố của anh ta mới ngoài 60 tuổi mà đã đạt đến địa vị cao như vậy, hơn nữa trong công việc vẫn còn rất hăng hái, đoạn đường thăng quan tiến chức còn dài, hoàn toàn có cơ hội để ghi tên mình vào lịch sử!

Nhưng căn bệnh ung thư!

Căn bệnh này khiến cho tất cả hoài bão cùng hi vọng đều biến thành bọt nước, khiến cho Vân Khả Thiên ngay lập tức cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ!

Bản thân anh ta vẫn còn trẻ, chỉ mới được đề bạt quản lý một đơn vị nhỏ, nếu như bố của anh ta không còn nữa thì cũng giống như người đi trà lạnh, những mối quan hệ ngày xưa đều trở nên vô dụng.

Tương lai của anh ta bỗng chốc trở nên ảm đạm, mà dường như gia đình này cũng đã không còn tương lai.

Vân Thắng Quốc không nói nữa, đang đợi con trai bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Vân Khả Thiên lẩm bẩm nói: "Bố, thật sự không có cách nào sao?"

"Con à, đây là bệnh ung thư, chúng ta không thể ôm ảo tưởng được nữa, chuyện này sớm muộn chúng ta cũng phải đối mặt".

Vân Thắng Quốc thở dài.

"Không, con không tin".

Vân Khả Thiên bắt đầu lo lắng đi quanh phòng, trong lòng bối rối vô cùng.

Đột nhiên anh ta liền nghĩ đến những gì Hoắc Tư Duệ nói với mình lúc nãy.

"Không cần biết anh có chuyện gì phiền não, anh đều có thể tới tìm chủ tiệm tạp hóa Vong Ưu, chỉ cần anh có khả năng chi tiền là được".

"Bố, con có một cách". . Tiên Hiệp Hay

Vân Khả Thiên không thể không thốt lên.

"Cách gì?"

Mẹ của Vân Khả Thiên, bà Mục Duy Trân kích động hỏi.

"Con vừa nghe nói về chủ tiệm tạp hóa Vong Ưu có thể giúp người khác giải quyết hết mọi phiền toái, con có thể đến tìm anh ta, biết đâu anh ta sẽ có cách giải quyết chuyện này".

Ánh mắt vui mừng ban đầu của Mục Duy Trân nhanh chóng ảm đạm trở lại, bà ta liền khiển trách Vân Khả Thiên.

"Con đãi hai mươi tuổi đầu rồi mà sao vẫn ngốc như thế, còn tin lời đám lừa đảo ngoài kia, trên đời này làm gì có người nào có thể làm được như vậy".

"Đúng vậy con trai, con vẫn còn quá non nớt, bố để con ra ngoài trải nghiệm thế giới, biết cách đối nhân xử thế, nhưng con cũng không nên để bản thân bị đám thầy bà bên ngoài lừa gạt".

Bố mẹ của Vân Khả Thiên đều là những người có học thức cao và trung thành với chủ nghĩa duy vật, đặc biệt là Mục Duy Trân, bà ta xuất thân trong một dòng họ nhiều đời làm quan chức cho nên tính cách vô cùng quyết đoán, hết sức chán ghét đám thầy bà lừa đảo, không hề muốn con trai Vân Khả Thiên của mình dây dưa với những kẻ như vậy.

Vân Khả Thiên nói ra những lời này đã khiến cho Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân rất thất vọng.

Khi Vân Khả Thiên nhìn thấy biểu hiện của bố mẹ thì không dám nói thêm nữa, nhưng anh ta đã hạ quyết tâm.

Bố của anh ta đang bị ung thư giai đoạn cuối, cả bố và mẹ đều đang vô cùng đau khổ, anh ta không thể mâu thuẫn với họ vào lúc này.

"Bố mẹ, con biết mình sai rồi, vừa nãy con rất lo lắng cho tình trạng của bố cho nên đã nói mà không suy nghĩ, đã làm cho bố mẹ thất vọng".

Nhìn thấy con trai cúi đầu nhận lỗi, Vân Thắng Quốc vốn đang nghiêm mặt cũng hiền lành trở lại, an ủi nói.

"Được rồi, con quan tâm đến bố không có gì sai, con không cần tự trách nữa".

“Mẹ đã nhờ người mời bậc thầy y học ở thủ đô tới chẩn đoán và điều trị cho bố của con, mong rằng bệnh tình của ông ấy sẽ có chuyển biến tốt. Chuyện này con đừng tiết lộ ra ngoài, hiểu không?”

Mục Duy Trân nghiêm khắc nói.

"Con đã hiểu".

Vân Khả Thiên cúi đầu nói, hiển nhiên ở nhà anh ta lại càng sợ mẹ mình hơn.

"Được rồi, tối nay bố mẹ sẽ tới nhà ông ngoại con ăn cơm, cơm tối con ăn một mình nhé".

Nói xong, Mục Duy Trân đỡ Vân Thắng Quốc lên rồi cả hai đi ra ngoài.

Vân Khả Thiên biết ông ngoại của mình là một quan chức lớn ở thủ đô đã nghỉ hưu, có bề dày kinh nghiệm trong chính trường, cho nên chắc chắn bố mẹ cần đến nhà ông để xin lời khuyên.

Bệnh của bố Vân Khả Thiên chẳng những ảnh hưởng đến anh ta mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Vân cùng nhà họ Mục, chuyện này không thể xem thường được.

Nhưng đúng lúc bố mẹ đều không có ở nhà, điều này đã cho anh ta một cơ hội.

Sau khi đuổi người giúp việc vừa chuẩn bị bữa tối cho mình về, Vân Khả Thiên liền đi vào phòng làm việc của bố mình.

Dựa vào trí nhớ của mình, Vân Khả Thiên mở két sắt của bố mình và lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Chiếc hộp gỗ này chỉ rộng chừng bốn ngón tay, dài chừng một thước, không biết được làm từ loại gỗ gì nhưng bên ngoài có chạm khắc hoa văn rất tinh tế, nhìn thoáng qua liền biết là đồ cổ quý giá, có giá trị không hề nhỏ.

Anh ta nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, bên trong có một thanh kiếm ngọc dài nằm yên tĩnh, trong thanh kiếm ngọc trong suốt kia có một giọt chất lỏng màu đỏ như máu lăn qua lăn lại bên trong lưỡi kiếm khiến cho người ta kinh ngạc.

Cầm thanh kiếm ngọc trong tay, Vân Khả Thiên có vẻ hơi do dự.

Đây là bảo vật gia truyền của tổ tiên, theo lời ông nội của anh ta nói thì thanh kiếm ngọc này là di vật của tổ tiên, tương truyền là một người tu Tiên.

Vợ chồng Vân Thắng Quốc kiên quyết phủ nhận chuyện này, cho rằng đó chỉ là đồ cổ, chỉ có Vân Khả Thiên là hoài nghi, bởi vì thanh kiếm ngọc này trông quá thần kỳ.

Thực ra điều mà anh ta không biết chính là Vân Thắng Quốc cũng rất nghi ngờ về truyền thuyết của thanh kiếm ngọc này, chỉ có điều thân phận của ông ta không cho phép ông ta tin vào những thứ hư vô mờ mịt, đối với bọn họ thì chỉ có một tín ngưỡng duy nhất.

Cuối cùng, Vân Khả Thiên vẫn nghiến răng nghiến lợi tìm một cái túi bọc hộp gỗ lại rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.

Thứ này cho dù trân quý bao nhiêu thì cũng chỉ là vật chết, làm sao có thể so sánh được với sinh mệnh của bố anh ta chứ.

Một lúc sau, theo địa chỉ Hoắc Tư Duệ cho, Vân Khả Thiên đã đến tiệm tạp hóa Vong Ưu.

Hít một hơi thật sâu, Vân Khả Thiên đẩy hai cánh cửa gỗ cũ kỹ rồi bước vào.

"Bang bang bang!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.