Cự Long Thức Tỉnh

Chương 212: Chương 212: Hạ Nguyên Phi




Đương nhiên ông ta không cho rằng mặt mũi mình lớn như vậy, những người này đều đến đây để nịnh hót ông ta, nhất định là vì mặt mũi của cậu Lục.

Tần Nguyên Cửu thở dài trong lòng: “Cậu Lục thật sự là thần”.



Lúc này trên tàu cao tốc.

Lục Hi vừa tìm được chỗ ngồi liền nhận được điện thoại của Vân Thắng Quốc.

Hóa ra Vân Thắng Quốc chuẩn bị cho chuyện đầu rồng quay về từ lâu, gần đây cuối cùng đã chốt xong, nhưng từ đầu đến cuối không liên lạc được với Lục Hi, ông ta vô cùng sốt ruột.

Lễ mừng đầu rồng quay về đã được định vào ngày mai, nhưng vẫn chưa thấy Lục Hi quay về, Vân Thắng Quốc rất sốt ruột, ông ta lại thử liên lạc với anh, cuối cùng đã liên lạc được.

Lục Hi nghe xong liền nói ngày mai anh sẽ đến tham gia đúng giờ.

Vân Thắng Quốc yên tâm rồi, Lục Hi là người mang quốc bảo về, anh không tham gia thì lễ mừng này giống như thiếu chút gì đó. Hơn nữa, lễ mừng lớn như vậy sẽ có rất nhiều nhân sĩ yêu nước và phần tử trí thức ở Hoa Hạ đến tham gia, có Lục Hi trấn giữ, ông ta cũng yên tâm một chút.

Lục Hi cúp điện thoại, anh rảnh rỗi nói chuyện với A Đóa.

Nghe A Đóa kể câu chuyện hồi còn nhỏ của cô ấy, Lục Hi cũng không khơi gợi được tuổi thơ của mình. Hai người trò chuyện vô cùng nồng nhiệt.

Lúc này, một đám người đi lên, cầm đầu là một lão già khoảng chừng bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, bên cạnh còn có một cô gái đi theo, tướng mạo có chút giống ông ta, trông cô ấy cực kỳ xinh đẹp.

Ngoài ra còn có hai người đàn ông đều hơn hai mươi tuổi, giống như trợ lý của lão già, hai người đó xách một đống lớn quà cáp.

Bốn người này ngồi xuống sát vách Lục Hi. Lúc này, tàu cao tốc chậm rãi khởi động, bắt đầu lộ trình.

Lục Hi không tán gẫu với A Đóa nữa. Lão già bên cạnh anh mặt đầy hưng phấn nói: “Đầu rồng sắp trở về rồi. Đây cũng là chuyện vui lớn, may mà chúng ta đến kịp”.

“Ông nội, xem ông vui mừng chưa kìa”, cô gái bên cạnh cười nói.

Lão già lắc đầu cười đáp: “Cháu không hiểu đâu, đây là nỗi sỉ nhục của Hoa Hạ. Mỗi một món đầu thú quay về đều chứng minh cho sự hùng mạnh của chúng ta, đây là một loại tượng trưng mang ý nghĩa phi phàm đó”.

Lục Hi nghe thấy không khỏi lắc đầu.

Đúng lúc, lão già thấy Lục Hi lắc đầu, ông ta cau mày nói: “Nhóc con, cậu có ý kiến gì với lời tôi nói à?”

Lục Hi vốn không muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của lão già, anh vẫn nói ra: “Tôi cảm thấy cũng chỉ là một thứ di vật văn hóa mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ”.

Câu nói này của Lục Hi lập tức như chọc vào tổ ong vò vẽ, lão già nhướng mày trợn mắt, mặt đầy tức giận nói.

“Người tuổi trẻ biết cái gì, đầu thú thất lạc là nỗi sỉ nhục lớn của quốc gia chúng ta. Bây giờ sự trở về của nó đã chứng minh quốc gia chúng ta đang trở nên lớn mạnh, đây là việc trọng đại của nhân dân cả nước. Sao trong miệng cậu thì trở nên không có gì quan trọng. Đám thanh niên các cậu thật khiến người ta đau lòng”.

Dường như lão già này vô cùng yêu nước, nhìn Lục Hi nói như vậy, ông ta làm dáng vẻ đau lòng ôm đầu.

Lục Hi cau mày nói: “Ông già à, sự hùng mạnh của quốc gia chả có gì liên quan đến việc đầu thú quay trở về đâu”.

“Nói bậy bạ, nếu quốc gia không mạnh, vậy đám người nước ngoài kia có đồng ý trả lại đầu thú không”, lão già tức giận nói.

Lục Hi cười đáp: “Theo như tôi biết, đầu thú trở về hình như đều là do mấy người có tiền kia mua về quyên tặng cho quốc gia, vậy nên có liên quan gì đến quốc gia cường thịnh đâu?”

“Quốc gia không cường thịnh thì những người này có thể giàu không?”, lão già hỏi ngược lại.

Lục Hi lắc đầu, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với lão già này nữa.

Lúc này, một chàng thanh niên đứng sau lão già nói: “Anh à, người này là giáo sư Hạ Nguyên Phi khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Thượng Kinh, ông ấy vô cùng nổi tiếng, nhận xét của ông ấy có thể sai sao?”

Đồng thời cô gái bên cạnh lão già cũng lạnh giọng nói: “Cái gì cũng không hiểu còn dám nói khoác mà không biết ngượng”.

Lục Hi chau mày.

Còn Hạ Nguyên Phi mặt đầy cao ngạo nhìn Lục Hi.

Anh lại lắc đầu, không nói gì nữa.

Anh thấy mấy kiểu giáo sư nhà khoa học này không muốn đi sâu nghiên cứu khoa học kỹ thuật và học hỏi, nhưng lại ưa chuộng chuyện đầu thú trở về như vậy, thật sự lãng phí thời gian.

Một cái đầu thú có về hay không thì làm sao. Tồn tại như bọn họ giúp đỡ quốc gia, dân giàu nước mạnh mới là căn bản, còn mấy thứ hư danh này chẳng có ích gì.

Thấy Lục Hi không nói lời nào, lão già hừ lạnh một tiếng, còn cô gái cũng trừng mắt nhìn anh, sau đó nói với Hạ Nguyên Phi: “Ông nội, đừng quen biết gì với anh ta, ông là khách quý đặc biệt của bí thư Vân, là giáo sư của Hoa Thanh, thân phận không hề tầm thường, đừng để bị chọc tức hại mình”.

Hạ Nguyên Phi sờ đầu cháu gái, ông ta cười một tiếng.

Còn Lục Hi thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến buổi đêm, tàu cao tốc đến trạm, Lục Hi và A Đóa xuống xe. Trước khi xuống, cháu gái của Hạ Nguyên Phi hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hi, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.

Lục Hi than thở trong lòng, anh ra khỏi trạm gọi xe quay về tiệm tạp hóa.

Vừa vào cửa tiệm tạp hóa, anh đã nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên và Tần Lam đều ở đây. Lục Hi cười to một tiếng nói: “Các đồng chí, nhớ tôi không?”

“Sao mà anh vẫn chưa chết thế?”, Tần Lam nói.

“Anh Lục trở lại rồi”, Vân Khả Thiên nghẹn ngào nói, xem ra anh ta đã chịu đựng không ít khổ sở.

“Anh Lục, bọn tôi cũng nhớ anh lắm”, Hoắc Tư Duệ ngượng ngùng nói.

Còn Miwa Nozaki tiến lên, cô ta khom người chào hỏi Lục Hi.

Lục Hi chào hỏi từng người, sau đó lại giới thiệu A Đóa.

A Đóa đơn thuần đáng yêu khiến người ta thương xót, Hoắc Tư Duệ liền ôm cô vào trong ngực, có một niềm yêu thích nói không nên lời.

Còn A Đóa lại tỏ có chút cẩn trọng, mặc dù cô biết những người này đều là bạn của Lục Hi, trong lòng cũng thích bọn họ. Nhưng dù sao vẫn có chút xa lạ nên cô ấy vẫn chưa thả lỏng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.