Edmond đang hưng phấn liền sửng sốt, hắn ta nhìn thấy một đám người cao lớn đi vào, tinh thần hắn ta có chút hoảng hốt. Lập tức Edmond khom lưng móc ra một khẩu súng lục từ dưới đáy bàn rồi hét lên: “Kẻ nào dám xông vào nhà của tao, không biết tao là ai hả?”
“Anh buông súng xuống đi Edmond, nếu không tôi đảm bảo anh sẽ chết rất thảm đấy”, cùng với tiếng nói vang lên, Steel xuất hiện trước mặt Edmond.
Edmond thấy vậy liền thu súng lại, hắn ta cười nói: “Hóa ra là Steel, nửa đêm rồi còn đùa giỡn vậy không tốt đâu, nếu anh muốn hưởng thụ thứ đồ này thì nên gọi điện trước chứ”.
Steel là bạn hợp tác với hắn ta, lúc vận động tranh cử nghị viên anh ta cũng âm thầm đóng góp không ít. Sau khi hắn ta nhậm chức cũng cho Steel không ít lợi nhuận, để anh ta kiếm rất nhiều tiền. Hai người có thể nói là bạn tốt nhiều năm, chuyện của Edmond cũng chưa bao giờ giấu giếm Steel.
Nhưng bỗng nhiên Steel dẫn người không một lời chào hỏi xông vào nhà hắn ta, điều này vẫn khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Edmond suy nghĩ, chuyện tiếp theo có cần phải gây khó dễ tên Steel này không, để anh ta học được cách tôn trọng mình.
Nhưng đúng lúc này, Steel lại dùng một quyền đập vào đầu hắn ta.
Edmond liền ngã ra đất vang lên tiếng “Ầm”.
“Anh điên rồi sao Steel”.
Edmond ngã xuống đất, hắn ta dùng sức lắc lắc đầu hét lớn.
“Tôi không điên, e rằng người điên là anh đó, gặp anh Alfonso đi”.
Steel nói xong liền nghiêng người, Alfonso xuất hiện trước mặt Edmond.
Vừa nghe đến cái tên Alfonso, Edmond liền run rẩy toàn thân.
Anh ta chính là thủ lĩnh tổ chức áo đen vùng Capania, một trong bảy ông trùm nước Ý, là nhân vật cực kỳ khủng khiếp.
Vào thời điểm nhậm chức, hắn ta đã tới gặp Alfonso rồi, nhưng khi đó đang là giờ dùng bữa trưa, hắn ta chỉ nhìn từ xa đã bị đuổi đi. . Chương mới nhất tại { TRЦмt rцуeИ. v Л }
Làm sao mà hắn ta ngờ được một nhân vật lớn như vậy bỗng nhiên có thể đi đến nhà mình.
Hắn ta xoay người quỳ xuống đất, xin xỏ giống như một con chó đang vẫy đuôi: “Anh Alfonso tôn kính, xin hỏi anh cần tôi làm gì?”
Alfonso cười lạnh nói: “Lập tức ly hôn với vợ của mày là Jennifer, đồng thời giao tất cả tài sản cho cô ấy. Nếu dám có một chút giấu diếm, tao sẽ dầm nát mày cho chó ăn”.
Edmond nghe xong liền kinh ngạc nói: “Thưa anh Alfonso, nếu ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi, ngộ nhỡ bị mất chức thì tôi không thể phục vụ cho anh được”.
“Ai cần cái thứ ngu xuẩn như mày phục vụ? Xem ra mày vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra rồi. Steel, cho hắn biết một chút đi”, Alfonso chán ghét nói.
“Dạ, thưa anh”.
Steel bước lên trước, anh ta vung nắm đấm lên người Edmond giống như cuồng phong vũ bão.
Lập tức Edmond gào lên giống như giết heo, một lúc sau hắn ta đã trở thành một cái đầu heo, vết bầm tím xuất hiện toàn thân và khuôn mặt.
Đến giờ Alfonso vung tay, Steel mới ngưng đánh Edmond.
Edmond gào khóc nói: “Đừng đánh, tôi sẽ ly hôn với Jennifer, tất cả đều nghe các người”.
Mặc dù không biết vì cái gì Alfonso lại tham gia vào chuyện nhà của hắn ta, nhưng hắn ta biết nếu mình không đồng ý thì sẽ bị đánh chết.
Hợp tác với tổ chức này nhiều năm, Edmond biết rõ độ kinh khủng của bọn họ.
Leyman nói: “Tôi hy vọng anh cố gắng nhanh một chút, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu không phải cậu Lục chỉ căn dặn bảo anh ly hôn thì bây giờ có khi anh đã là thi thể bốc mùi bị chuột cắn rồi”.
Edmond cố gắng mở mắt ra nhìn người đang nói là ai, hắn ta chỉ cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo, nhưng không hề quen biết.
Lúc này, Alfonso nói: “Nghe ông Leyman bảo chưa?”
Edmond nhất thời như bị sét đánh, hắn ta tê liệt ngồi trên mặt đất.
Tên của Leyman thậm chí còn nổi danh hơn cả tổng thống ở nước Ý.
Bạn có thể không biết tổng thống tên gì, nhưng bạn tuyệt đối không thể không biết chữ Leyman tượng trưng cho ý nghĩa gì.
Vì tổng thống còn phải thông qua luật pháp mới có thể định tội một người, còn Leyman nói bạn có tội thì bạn sẽ có tội.
Bởi vì ông ta là bố già của tất cả tổ chức áo đen, là nhân vật linh hồn và lãnh tụ tinh thần của mấy chục ngàn người.
Sắc mặt Edmond liền trắng nhợt, hắn ta nơm nớp lo sợ dập đầu nói: “Tôi sẽ ly hôn với Jennifer, xin ông yên tâm”.
Lúc này, Leyman nhìn hắn ta một cái rồi mới xoay người rời đi.
Đám người Alfonso theo sát ở phía sau.
Còn chuyện sau đó, Leyman tin chắc Edmond này sẽ thi hành vô điều kiện.
Sau khi mọi người đi, Edmond mới nhớ ra trong tay mình vẫn đang cầm một khẩu súng lục.
Nhưng vừa rồi tại sao mình không nhớ ra giơ cây súng lên.
Một lát sau, Edmond lắc đầu, hắn ta mặc quần áo, lái xe đi ra ngoài không một chút trì hoãn.
Còn vũ nữ vẫn đang uốn éo cơ thể đầy đặn trong tiếng nhạc êm ái, ánh mắt đầy mê li, cô ta không hề biết có chuyện gì vừa xảy ra.
…
Lúc này trong quán trọ, Jennifer ngồi ở quầy bar nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng như tuyết của mình, vẻ mặt đầy ngán ngẩm.
Vết thương trên người cô là được người phương đông thần bí kia trị khỏi, nhưng ai mà biết được lúc nào cô ta lại phải chịu sự ngược đãi của cái tên vô nhân đạo kia. Khi đó còn có người giống như bạch mã hoàng tử kia đến giải cứu cô không?
Jennifer âm thâm lắc đầu phủ định ý nghĩ này của mình.
Đúng lúc này, cửa quán trọ mở ra, một người mặt sưng vù đi vào.
Jennifer thấy vậy, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn.
Cô ta cẩn thận nhìn thì phát hiện người tới lại là chồng mình.
Lần này, trong lòng cô ta càng kinh hãi.
“Edmond, anh lại tới đi làm gì, hôm kia anh mới qua đây mà. Cầu xin anh tha cho tôi đi”, Jennifer cầu khẩn nói.