Sau đó, anh chơi với Lam Long hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quyến luyến tạm biệt.
Lục Hi nổi lên mặt biển, anh bắt dầu chạy băng băng về phía cửa biển thành phố.
Còn Lam Long thì thò mặt lên, nó vẫn không thôi nhìn theo Lục Hi biến mất rồi mới lặn xuống biển.
Vì Lục Hi đã căn dặn nó phải cố gắng hết sức đừng bị người khác phát hiện, nó vẫn nhớ kỹ.
Cứ như vậy đến buổi sáng hôm sau Lục Hi trở lại cửa biển, ngay sau đó anh mua một tấm vé đường sắt cao tốc đi tới Túc Cam.
Chỉ cần không phải thời gian gấp, Lục Hi cũng không muốn chạy như điên trong thành phố sầm uất, như vậy quá gây sự chú ý.
Khi anh quay trở lại thành phố Thiên Lương thì đã vào buổi trưa, anh dặn dò Liễu Tư Vũ và Chu Tiên Hiền mấy câu. Lục Hi từ chối lời mời ăn cơm, anh lái con xe nát của mình chạy về thành phố Tây Kinh.
Ở trên đường, Lục Hi gọi điện thoại cho Phù Đồ, bảo hắn ta phái người cùng giúp đỡ Hoắc Tư Duệ tiếp quản địa bàn Nam Hồ.
Người nhà họ Vương lúc này đã bị dọa sợ mất mật, chỉ có điều trước kia Nam Hồ là làng du lịch, bây giờ trở thành nơi tư nhân, điều này vẫn cần phải thay đổi trong một khoảng thời gian để mọi người biết và chấp nhận.
Chuyện này Phù Đồ làm tương đối dễ dàng, bởi vì có mấy người bình thường cũng không biết nói lý lẽ, Lục Hi chuẩn bị bảo Phù Đồ đi nói phải trái với bọn họ.
Quay trở lại thành phố Tây Kinh đã là đêm khuya, Lục Hi cũng không về tiệm tạp hóa, mà trực tiếp chạy tới Nam Hồ.
Nam Hồ đã sớm được người của Phù Đồ tiếp quản, lối vào có một đám đàn ông cao to vạm vỡ.
Còn Phù Đồ và Hoắc Tư Duệ đã ở cửa chờ Lục Hi.
Sau khi Lục Hi đến, hai người đón Lục Hi vào, vòng vo một hồi, Lục Hi đã có kế hoạch cụ thể.
Lục này, Hoắc Tư Duệ nói: “Anh Lục, anh gấp gáp muốn mua Nam Hồ làm gì?”
Mặc dù chưa bao giờ hỏi, nhưng cô vẫn luôn tò mò, chuyện này đã xử lý xong, không tốn một phần tiền đã mua được Nam Hồ. Cô vẫn muốn biết Lục Hi muốn làm gì.
Phù Đồ cũng tò mò, nhưng hắn ta biết thân phận của mình nên chỉ yên lặng lắng nghe, nên không có nhắc đến bất kỳ câu hỏi gì.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Tôi muốn xây một căn nhà lớn cho chúng ta, để các cô đều ở đó”.
Hoắc Tư Duệ nghe xong, ánh mắt liền sáng lên.
Có thể cùng Lục Hi ở chung, đương nhiên cực kỳ tốt.
Một lát sau, Lục Hi nói: “Được rồi, ngày mai cô còn có việc, cô không cần để ý việc ở đây nữa, để Phù Đồ ở đây là được, chờ tôi làm xong sẽ thông báo cho cô”.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, cô biết chắc Lục Hi không thể chỉ vì ở đây, nói về nơi sống thì có chỗ còn thoải mái sang trọng hơn ở đây nhiều, chắc hẳn là có chuyện khác, cô cũng không hỏi nhiều mà tạm biệt Lục Hi trở về nhà.
Sau khi Hoắc Tư Duệ đi, Lục Hi đến bên bờ hồ, anh lấy ngọc thạch vàng ra từ trong vị trí không gian, dùng bàn tay sắc như đao cắt phía trên.
Không bao lâu, năm cái trụ hình lục giác xuất hiện trước mặt Lục Hi.
Anh tiện tay ném mảnh vụn của ngọc thạch vàng vào vị trí không gian, chỗ vật liệu thừa có thể chế tạo một vài pháp khí nhỏ cho đám người Hoắc Tư Duệ đeo, ném đi cũng tiếc.
Ngay sau đó, Lục Hi bắt đầu dùng thần thức khắc lên trên trụ ngọc thạch vàng.
Phù Đồ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng kính nể không thôi với các loại phương pháp của Lục Hi.
Hắn ta cũng rất vui mừng, có chủ nhân như Lục Hi, đi theo anh sau này mình có thể sẽ càng thành công, mà không phải chỉ giới hạn trên con đường làm đại ca.
Lúc này, dưới thần thức của Lục Hi, trên trụ bắt đầu hiện ra một vài đường hoa văn phức tạp đan xen lẫn nhau, trông cực kỳ thần diệu.
Hơn một tiếng sau, một cái trụ mới được hoàn thành, trên trụ khắc đầy chữ giống như một di vật cổ.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng quát.
“Ẩn!”
Tất cả chữ trên trụ lập tức sáng lóe lên từng trận sáng chói, một lát sau ẩn vào trong ngọc thạch vàng, biến mất không thấy.
Lục Hi lau trán, bắt đầu khắc một trụ khác.
Cứ như vậy, khi anh khắc xong toàn bộ năm trụ thì đã là tám giờ sáng.
Lục Hi đặt toàn bộ trụ hoàn thành vào vị trí không gian, sau đó anh nói với Phù Đồ đã canh gác cả đêm: “Những ngày này anh căn dặn thuộc hạ nói rõ tình hình, khuyên can dễ nghe với các du khách đến trước đó, không cần thiết thì không cần dùng thủ đoạn, biết chưa?”
“Đã biết thưa anh Lục”.
Phù Đồ liền vội vàng gật đầu.
“Ừ, anh đi sắp xếp đi, tôi phải đi ăn cơm đã, đói mấy ngày rồi”.
Nói xong, Lục Hi lái xe đi ra ngoài tìm cơm ăn.
Quả thật là mấy ngày nay anh không ăn cơm, lại bôn ba mệt mỏi liên tục, thật sự là rất đói.
Ra khỏi Nam Hồ, anh tìm một tiệm ăn sáng bên ngoài đường phố, vừa đi vào gọi một đống đồ, Lục Hi liền ăn như hổ đói ăn.
Cơm nước xong xuôi, Lục Hi chuẩn bị trở về Nam Hồ làm công tác cuối cùng.
Chỉ là anh vừa nhìn xe của mình rồi bật cười.
Xe của anh đã bẩn không nhìn ra hình dạng gì, thực sự không thể nhìn nổi.
Lục Hi thở dài, anh lái xe đi tìm chỗ rửa.
Đi lòng vòng một hồi mới tìm thấy tiệm rửa xe.
Lục Hi dừng xe lại, chào hỏi một tiếng.
Nhưng trong tiệm đang có hai chiếc đang rửa, nhất thời liền không có thời gian.
Lục Hi lắc đầu, anh tự lấy một thùng nước, cầm cây lau nhà bắt đầu tự rửa.
Anh còn có việc, thật sự không muốn chờ.
Khi anh đang rửa xe, đột nhiên cây lau nhà trong tay chọc vào chiếc xe bên cạnh vang lên một tiếng “Bộp”.
Lục Hi liếc nhìn, một chiếc Porsche Cayenne bị cửa xe của mình quệt vào rớt một mảng sơn.
“Xui xẻo”, Lục Hi thở dài, anh biết mình sắp tốn tiền rồi.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Mắt mày mù à mà quệt vào xe tao?”