Nắm đấm này như một ngôi sao băng màu vàng óng, vung về phía Hoàng Chân.
Hoàng Chân biến sắc, cảm nhận được uy lực của cú đấm này, đồng thời cảm nhận được nguy cơ sâu sắc.
Ngay lập tức, Hoàng Chân giậm mạnh chân phải, trước mặt hắn ta xuất hiện bảy bức tường bằng nước.
Thế nhưng bảy bức tường này dường như không có tí ti tác dụng gì khi đứng trước mặt Lục Hi, chạm vào là vỡ.
Thấy không thể nào tránh né được, Hoàng Chân hút mạnh một hơi, tất cả chân khí mà hắn ta rót vào hồ nước bị hắn hấp thụ lại cơ thể trong nháy mắt.
“Ha!”
Hoàng Chân thét lên một tiếng, dùng hết chân khí trong đời ngưng tụ vào nắm đấm bên phải, vung về phía Lục Hi.
“Đùng!”
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, mặt hồ bắn lên vô số bọt sóng cao tới cả trượng, che khuất tầm nhìn của khán giả.
Chốc lát sau, mặt hồ bình lặng trở lại, mọi người mới phát hiện ra Lục Hi chắp tay đứng trên hồ, mà đình Lang Gia kia đã sụp, Hoàng Chân nằm giữa một đống gạch ngói đổ nát.
“Thế này, thế này thì kinh khủng quá”.
“Thế mà Hoàng Chân thua à?”
“Uy lực của một cú đấm sao mà khiếp thế”.
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này mà trợn tròn hai mắt, đến giờ vẫn chưa dám tin.
Một thiên tài võ đạo, một bán bộ tông sư ở tuổi hai mươi, cứ thế mà thua?
Nhất thời họ khó lòng chấp nhận sự thật này.
Lúc này đây, Lục Hi bước trên nước hồ, tới bên cạnh Hoàng Chân, nhìn Hoàng Chân đang ho ra máu với cánh tay bên phải vỡ nát mà nói.
“Anh thua rồi, món đồ này tôi sẽ không khách sáo nữa nhé”.
Nói rồi, Lục Hi gỡ lấy cuộn giấy trên người Hoàng Chân - hắn ta không thể nhúc nhích được nữa.
Lúc này Hoàng Chân như nỏ mạnh hết đà, hắn ta nhìn Lục Hi, ho ra máu: “Nói cho tôi biết, trên thế giới này có người tu chân không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hoàng Chân, Lục Hi chậm rãi gật đầu.
Trên mặt Hoàng Chân lộ ra một nụ cười.
“Quả nhiên, tôi đoán không sai mà, thế giới này, trước kia không phải như thế đâu”.
Nói xong câu này, Hoàng Chân chầm chậm nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Cả hiện trường im phăng phắc, đám đông nhìn bóng dáng đứng trên đống hoang tàn của đình Lang Gia, trong ánh mắt toàn là sùng bái.
Lục Hi cầm lấy cuộn giấy, quay người bước lên mặt hồ, đi ra ngoài.
Một thiên tài võ đạo gục xuống.
Một tông sư trẻ tuổi phất lên.
Khi bước lên bờ, chỉ cần là nơi mà Lục Hi đi qua, mọi người tự động nhường đường, đồng thời cúi đầu xuống.
Đây là sự kính trọng dành cho tông sư.
Đám đông nhà họ Từ nhìn Lục Hi đi ngang qua mà run như cầy sấy.
Ban nãy họ dám vọng tưởng giáo huấn một tông sư, đây là suy nghĩ ấu trĩ tới mức nào, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là đủ nghiến chết mình rồi. . Truyện Khác
May mà vị tông sư này không hề làm khó họ, bỏ đi một nước, bấy giờ đám đông nhà họ Từ mới thở phào.
Tới bãi đỗ xe bên ngoài Nam Hồ, Lục Hi chuẩn bị lái xe về nhà.
Thế nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng sừng sững như ngọn núi tới trước mặt anh.
Lục Hi nhíu mày, lặng lẽ nhìn người kia: “Muốn đánh nhau à?”
Dương Quân lạnh lùng nhìn Lục Hi, lát sau mới nói.
“Tiếc rằng tôi bị cấp trên triệu tập khẩn cấp rồi, tối nay phải về ngay, trận đánh này, cứ để đó trước đã”.
Lục Hi nghe xong, mở cửa lên xe, khởi động xe rồi hạ cửa kính xuống: “Tôi khuyên anh đừng nên đánh với tôi, một chiến tướng cũng chẳng có gì ghê gớm”.
Nói xong, Lục Hi giẫm chân ga phóng xe lao vọt đi.
Dương Quân nghe Lục Hi nói xong, gương mặt non nớt sững sờ.
Chốc lát sau, hắn ta mới sầm mặt leo lên chiếc Mãnh Sĩ quân dụng bên cạnh, gầm gào rời đi.
Khi anh về tới tiệm tạp hóa, Hoắc Tư Duệ vẫn đang ngủ say, nét hồng ửng trên mặt vẫn chưa rút đi.
Lục Hi thở dài.
Ngay chính tối nay, vào thời khắc mấu chốt nhất, anh vẫn khống chế được bản thân mình.
Hoắc Tư Duệ không giống với Miwa Nozaki, khi ấy Miwa Nozaki tới giết anh, thế nên có làm gì cô ta anh cũng không áy náy, bởi vì đó là kẻ địch.
Nhưng Hoắc Tư Duệ thì khác, cô bị người ta bỏ thuốc, lại tới cầu cứu anh, nếu mình giậu đổ bìm leo thì có khác gì thằng béo kia đâu chứ.
Cho dù anh thèm phụ nữ cũng phải để cô cam tâm tình nguyện mới được, chuyện như thế, anh khinh thường không muốn làm.
Ngồi xuống bên cạnh, Lục Hi gỡ cuộn giấy, cầm nó trong tay, dùng lực tinh thần chăm chú cảm nhận.
Lục Hi có thể cảm nhận được, khí tức bên trong cuộn giấy lớn như biển, dồi dào và cuồn cuộn, vả lại, khí tức này thuộc về pháp lực tu luyện, có phần giống với pháp lực trong cơ thể anh, chỉ là thuộc tính không giống.
Lục Hi nhìn cuộn giấy mà trầm tư suy nghĩ, nhớ tới câu nói trước lúc chết của Hoàng Chân.
Lục Hi đột nhiên đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng.
Kiếm ngọc của nhà họ Vân, cuộn giấy của nhà họ Hoàng và câu nói trước lúc chết của Hoàng Chân, cộng thêm trải nghiệm của bản thân khiến anh có một suy đoán.
Trước kia Trái Đất cũng là nơi có rất nhiều người tu chân, chỉ là không biết tại sao, những tu chân giả này biến mất.
Những thế gia võ đạo này chắc là tu chân giả của trước kia, gia tộc được lưu truyền nhiều đời, những thứ này chắc là do họ để lại cho đời sau, dạng như pháp bảo gì đó.
Chỉ là do thời gian thất lạc, có lẽ Trái Đất càng lúc không phù hợp để tu luyện, thế nên món đồ mà các tu chân giả để lại dần dần thất truyền, gia tộc của tu chân giả tiến triển thành thế gia võ đạo như hiện giờ.
Lục Hi lại suy ngẫm về chuyện này theo một hướng, cảm thấy suy đoán của mình không có vấn đề gì.
Thế nhưng, tuy biết được một bí mật lớn trong lịch sử, nhưng hiện tại chẳng giúp được gì cho anh.
Mà cuộn giấy này, Lục Hi quyết định ngày mai sẽ đem nó đi hiến tế, bây giờ thứ trợ giúp cho anh nhiều nhất là sự nghiệp vĩ đại như hiến tế.
Đặt cuộn giấy xuống, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Duệ đang ngủ say, Lục Hi xuống tầng, nằm ngủ trên sofa.
Lúc này, tại biệt thự số một ở đại viện của tỉnh ủy.
Vân Thắng Quốc ngồi trên sofa, mặt mũi xanh lét, Mục Duy Trân hoảng loạn ngồi bên cạnh.
Bà ta đã không làm theo lời dặn của chồng mình.