Cự Long Thức Tỉnh

Chương 223: Chương 223: Ông chắc chắn muốn làm thế này đúng không?




Thạch Kế Đông đi theo sau, gặp phải người nào Vân Thắng Quốc không quen thì sẽ giới thiệu một phen. Thạch Kế Đông cũng là danh nhân trong giới, ông ta hầu như đều quen biết người ở đây, có không ít người là bạn hợp tác, vô cùng quen thuộc.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi đi tới chỗ Thạch Kế Đông.

Thạch Kế Đông nhìn thấy thì lập tức giới thiệu cho Vân Thắng Quốc: "Bí thư Vân, đây chính là Hạ Nguyên Phi, giáo sư khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Tây Kinh, là bạn lâu năm của tôi".

"Nghe danh đã lâu".

Vân Thắng Quốc lập tức nhiệt tình bắt tay với Hạ Nguyên Phi. Đừng thấy những người này mà khinh họ không có quyền lực, thực ra trong dư luận thì bọn họ có địa vị không nhỏ, Vân Thắng Quốc nào dám khinh thường.

Hai người nói chuyện đôi câu rồi Vân Thắng Quốc nói: "Viện trưởng Thạch, giáo sư Hạ là bạn lâu năm của ông, hai người hàn huyên thêm một lúc đi, tôi đi chào hỏi các vị khách khác".

Nói rồi, ông ta rời đi, bởi ông ta nhìn thấy một người quen cũng khá có tiếng nói trong giới cấp cao nên muốn đi qua đó chào hỏi.

Vân Thắng Quốc rời đi thì hai người còn lại tâm sự, Hạ Nguyên Phi nói.

"Kế Đông à, ban nãy tôi tới đây có thấy một thanh niên đi quanh nơi này, không giống nhân viên công tác mà cũng không phải được mời tới, ông có nên cho người để ý đến kẻ đó không".

Thạch Kế Đông nghe xong thì suy nghĩ một chút.

Hôm nay đều là được mời mới vào được bên trong, mà người không mời mà tới thì chỉ có cậu Lục kia, nhưng cậu ta còn đang có sứ mạng trọng đại đấy.

"Người mà ông nói có phải là có vết sẹo dao nhạt trên mặt không?", Thạch Kế Đông hỏi.

Hạ Nguyên Phi còn chưa trả lời thì Hạ Huyên Huyên đã xen vào: "Đúng rồi ạ, chính là anh ta, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì rồi. Viện trưởng Thạch, hôm nay là một ngày trọng đại, ông phải cẩn thận đừng để loại người này phá hoại".

Hạ Huyên Huyên nói ra những lời cực kỳ bất mãn với Lục Hi.

Mà Thạch Kế Đông lại nói: "Người này có thân phận đặc biệt, cậu ta ở đây là có nguyên do cả, không sao đâu".

Hạ Nguyên Phi nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, chẳng qua hơi tò mò một người trẻ tuổi như thế thì có thân phận đặc thù tới mức nào.

...

Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến 11 giờ, Vân Thắng Quốc nhìn đồng hồ rồi gật đầu với thư ký.

Thư ký lập tức nói: "Các vị, thời gian tham quan đã kết thúc, chính quyền đã mở tiệc ở khách sạn Tây Kinh chiêu đãi mọi người, mời các vị đi theo nhân viên công tác lần lượt rời khỏi đây".

Mọi người nghe vậy thì ra khỏi phòng trưng bày số 1 theo sự chỉ dẫn của nhân viên, ra ngoài viện bảo tàng.

Thạch Kế Đông là người cuối cùng đi ra, chỉ thấy ông ta đóng cửa điện tử của phòng trưng bày lại, kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Đồng thời, một đội lính đặc chủng vác súng trên vai, đạn đã lên sẵn nòng, đứng ở bên cửa.

Nhưng vào lúc Thạch Kế Đông đi chưa được bao lâu thì một cái bóng đen đã xuất hiện một cách quỷ mị.

Đội lính đặc chủng kinh hãi, còn chưa kịp giơ súng lên thì bóng đen đó đã lướt một vòng quanh bọn họ, khiến cả đám bọn họ bị đánh ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó, bóng đen này lấy ra một cái trang bị, quét mã ở cửa điện tử rồi cửa điện tử cứ thế mở rộng ra.

Lúc này, Lục Hi đang chớp mắt ở hành lang thì lập tức mở mắt, đứng dậy.

Đúng lúc này, chỉ thấy Trương Thiệu Phong dẫn theo hai người xuất hiện trước mặt Lục Hi.

Trương Thiệu Phong lạnh lẽo nói: "Làm sao thế cậu Lục, tìm được cơ hội để động thủ lần nữa rồi à? Đáng tiếc là tôi lại đang nhìn chằm chằm cậu cơ".

Lục Hi lắc đầu nói: "Đi cùng đi, có người vào phòng trưng bày số 1 rồi".

"Hahaha, mắc cười, cậu nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Ở đó có cả một đội lính đặc chủng canh gác ở đó. Cậu Lục, cậu bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án ăn trộm văn vật cấp quốc gia, mau về sở cảnh sát tiếp nhận điều tra thôi".

Trương Thiệu Phong nói, liếc mắt một cái, một viên cảnh sát đã lấy còng tay ra đi về phía Lục Hi, mà một người khác thì bắt lấy tay anh đỡ ở hông, cảnh giác nhìn anh.

Lục Hi thấy vậy thì sầm mặt lại, chậm rãi nói: "Ông chắc chắn muốn làm thế này đúng không?"

"Bớt nói nhảm, đi về sở cảnh sát với tôi", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Lục Hi nghe vậy thì chậm rãi chìa tay ra.

Viên cảnh sát kia "keng" một tiếng, còng tay Lục Hi lại.

Lục Hi cũng chẳng phản kháng, vô cùng "nghe lời".

Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, cười khẩy: "Đi thôi".

Nói xong, Trương Thiệu Phong xoay người rời đi, hai thủ hạ một trái một phải bí mật đưa Lục Hi đi.

Đi ra từ cửa ngách của viện bảo tàng đã thấy có một chiếc xe cảnh sát đang chờ ở đó. Lục Hi bị đẩy lên xe, xe cảnh sát lặng lẽ rời đi.

Cùng lúc đó, thư ký của Vân Thắng Quốc vừa mới đưa các khách lên hai chiếc xe khách xa hoa đi về khách sạn Tây Kinh.

"Bí thư Vân, chúng ta đi thôi ạ", thư ký nói với Vân Thắng Quốc.

Vân Thắng Quốc gật đầu, mặt chứa ý cười.

Buổi lễ lần này cũng đã hoàn tất trong hữu kinh vô hiểm. Chờ buổi tiệc trưa nay kết thúc thì buổi chiều bắt đầu họp báo nữa là xong.

Thư ký mở cửa xe cho Vân Thắng Quốc, Vân Thắng Quốc đang chuẩn bị lên xe.

Ngay lúc này, đội trưởng trung đội lính đặc chủng là Triệu Á Quân vội vã chạy tới, vẫy tay ngăn lại Vân Thắng Quốc đang muốn lên xe, không màng lễ phép nói: "Hỏng rồi, đầu rồng lại bị trộm nữa".

Vân Thắng Quốc nghe như sét đánh bên tai.

"Sao lại thế?", Vân Thắng Quốc nói nhỏ, giọng điệu tràn đầy giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.