Tuy nhiên, dưới uy thế này bọn họ lại không thể nào nhúc nhích được nổi. Ngoại trừ nội tâm đang vô cùng sợ hãi, còn lại ngay cả ý thức của bọn họ cũng bị uy thế này làm đông cứng lại.
Lúc này, Lục Hi chắp tay sau lưng, đứng nhìn Adolf đang liên tục nôn ra máu rồi nói.
"Mày và đàn em của mày đều chôn cùng với người anh em đã chết của tao đi!"
Nói xong, sắc mặt Lục Hi trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh quát lớn: "Nổ cho tao!"
Ngay lập tức, cơ thể của Adolf và tất cả cướp biển đều bỗng nhiên nổ tung thành sương máu nhuộm đỏ đại sảnh.
Đây là năng lực hạng nhất mà Lục Hi sau khi ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết đạt được, long uy!
Long uy đến từ thế giới viễn cổ, năng lực thiên phú cao nhất của sinh vật, có thể nghiền áp tất cả các sinh vật khác, một số sinh vật thượng cổ cũng đều khó tránh khỏi lạnh run khi đối diện với long uy, huống chi là loài người yếu đuối.
Một lát sau, luồng khí tức kinh khủng mới chậm rãi tản đi.
Tất cả mọi người cuối cùng cũng được tự do, bọn họ kinh hãi nhìn Lục Hi, tự hỏi anh đã làm như thế nào.
Năng lực này rõ ràng chỉ thần thánh mới có được.
Lúc này, sau ba tiếng động lớn, súng chính của chiến hạm đã nổ.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, tuy rằng thủ lĩnh của đám cướp biển đã chết nhưng bên ngoài vẫn còn một chiến hạm.
Theo lệnh của Adolf, chiến hạm đã liều lĩnh nổ súng.
Bị hỏa lực kinh hoàng của chiến hạm bao phủ, mọi người hoài nghi chỉ trong vài phút nữa là Phoenix sẽ bị nổ tung thành từng mảnh, tất cả bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển.
Lúc này, Lục Hi nói: "Bảo đàn em của các người đi xử lý đám cướp biển trong khoang điều khiển đi".
Nói xong, anh liền nhảy ra khỏi du thuyền thông qua lỗ hổng trên vách du thuyền mà Ackles đã khoang thủng, sau đó chạy cực nhanh trên mặt biển.
Hướng mà anh chạy tới rõ ràng là vị trí của chiến hạm.
Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên phản ứng, ông ta ngay lập tức nói với đàn em của mình: "Mau tới buồng lái tiêu diệt những tên cướp biển còn lại".
"Vâng".
Hai người nhận lệnh rồi ngay lập tức lao vào buồng lái, mặc dù thực lực của họ đã giảm đi bảy tám phần nhưng vẫn có thể dễ dàng đối phó với đám cướp biển nhãi nhép kia.
Lúc này trên không trung bỗng vang lên một tiếng rít bén nhọn. Tất cả mọi người đều biết đó là đạn pháo của súng chủ chiến hạm sắp rơi xuống.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lên liền thấy ba quả đạn pháo có đuôi lửa sáng chói đang rít gào trên không trung phóng thẳng tới đây.
Nếu như bị súng chính của chiến hạm oanh tạc thì cho dù thân tàu Phoenix có cứng tới đầu cũng sẽ bị đánh chìm.
Đến lúc đó, giữa biển cả mênh mông, làm sao bọn họ có thể sinh tồn được?
Đúng lúc này, Lục Hi đang chạy nhanh trên mặt biển đột nhiên nhảy lên, phóng thẳng về phía ba quả đạn pháo kia.
Mọi người thấy vậy thì đồng loạt kinh hô.
"Người này muốn làm gì?"
"Hắn ta định dùng thân đối kháng với đạn pháo của súng chủ chiến hạm sao?"
"Không thể nào, con người không thể dùng thân thể máu thịt đối kháng đạn pháo được".
Trong lúc mọi người đang kinh hô thì Lục Hi đã bay lên không trung.
Chỉ thấy hai tay anh vẽ một vòng tròn, ba quả đạn pháo sáng chói đang rít gào trên không trung dường như bị một nguồn sức mạnh cực lớn hút lại, đồng loạt lao về phía Lục Hi.
"Ôi trời!"
"Coi chừng!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đứng bật dậy lo lắng cho Lục Hi.
Tuy nhiên, đối mặt với đạn pháo đang rít gào, Lục Hi lại thở ra, hai tay hợp lại, trên người tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi giống như mặt trời đỏ đang mọc trên biển vào giữa đêm.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ba tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa sáng rực nổ tung trên không trung. . Truyện Full
Còn mặt trời đỏ thì đang chậm rãi rơi xuống biển.
"Hắn ta sẽ ổn chứ?"
"Chuyện này, chuyện này..."
"Hắn ta ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện".
"Hắn ta dám đối kháng với đạn pháo của chiến hạm, hắn ta nghĩ mình là thần sao?"
Trong lúc mọi người đang lo lắng, mặt trời đỏ rơi xuống biển vẫn đang phiêu diêu không ngừng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, hồi hộp nhìn về phía mặt trời đỏ rực.
Một lúc sau, ánh sáng màu đỏ tan biến, trên mặt biển xuất hiện bóng dáng cao thẳng tắp của Lục Hi.
Ngoại trừ việc quần áo của anh có rách nát một chút thì tất cả mọi thứ đều ổn.
Vào lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng cổ vũ nhiệt tình, mọi người vỡ òa vì sung sướng từ tận đáy lòng vì sự sống sót của Lục Hi.
Lục Hi đứng ở trên biển một lúc rồi lại chạy đi, mục tiêu của anh vẫn là chiến hạm kia.
"Hắn ta định làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn ta muốn phá hủy chiến hạm kia?"
Có người kinh hãi nói.
Nhìn thấy Lục Hi lại lao về phía chiến hạm, mọi người không khỏi sửng sốt, tiếp tục bắt đầu bàn tán.
Hành động của Lục Hi đã nằm ngoài sự hiểu biết của người thường, để lại ấn tượng không thể phai mờ trong tâm trí của tất cả mọi người.
Chỉ là lần này suy đoán của bọn họ lại càng khiến cho bọn họ kinh hãi.
Chẳng lẽ Lục Hi thật sự muốn tay không tiêu diệt chiến hạm sao?
Lúc này, cái bóng khổng lồ của chiến hạm đã xuất hiện trước mặt mọi người, đối diện với thân ảnh Lục Hi đang lao thẳng vào nó như điên.
Tốc độ của Lục Hi lại tăng lên thêm, khó có thể nhìn thấy bóng dáng của anh được nữa, chỉ thấy sóng lớn nổi lên theo từng bước chân chạy của anh.
Chiến hạm càng ngày càng gần, mà mọi người cũng đã đều nín thở.
Tuy rằng bọn họ không tin có người có thể dùng tay không đánh chìm chiến hạm nhưng trong lòng lại mơ hồ nảy sinh một niềm tin đối với Lục Hi, bất giác nghĩ rằng anh có thể làm được.
Tất cả mọi người đều ôm một hy vọng mơ hồ, muốn chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Lục Hi đã chạy đến gần chiến hạm rồi đột nhiên nhảy lên cao.
Sau đó anh tung một đường quyền tay phải, ánh sáng vàng chói lọi ngưng tụ trên nắm đấm bên phải của anh khiến cho nó giống như một ngôi sao băng từ trên trời đột nhiên giáng thẳng xuống thân chiến hạm. Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, một quyền của Lục Hi đã hạ xuống, trúng ngay chính giữa thân chiến hạm.
Trước mặt chiến hạm to lớn, Lục Hi chỉ nhỏ bé giống như một con muỗi trước mặt một con voi.
Nhìn thấy chiến hạm không chút sứt mẻ, mọi người chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt còn có chút thất vọng, phát ra tiếng cười khổ.
Làm gì có ai có thể tay không đánh chìm chiến hạm? Đây là chuyện không thể nào.
Cứ chờ xem, hỏa lực của chiến hạm sẽ lại bao trùm nơi này, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi kết quả chôn thân dưới đáy biển.
Trong lúc mọi người đang thất vọng, bỗng có một người nào đó đã thốt lên: "Ôi trời ơi!"