Cự Long Thức Tỉnh

Chương 307: Chương 307: Thư thách đấu




Lục Hi nhìn thấy bữa sáng cũng chẳng buồn để ý đến anh ta, anh mở túi ra bắt đầu ăn.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên đeo kính chậm rãi đi vào, ông ta mở miệng hỏi: “Xin hỏi ai là anh Lục Thiên Hành”.

Trong miệng Lục Hi đang nhét bánh bao, anh nói mơ hồ không rõ: “Chính là tôi”.

Người tới lấy ra một tấm thiệp đỏ từ trong túi ra đặt trước mặt Lục Hi nói: “Gia chủ Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu hẹn đấu với anh Lục lúc mười hai giờ đêm vào ba ngày sau ở chùa Tháp Nhĩ ở Thiên Lương, mong anh Lục đến nơi hẹn đúng giờ”.

Lục Hi không cả ngẩng đầu, anh đáp: “Biết rồi”, sau đó tiếp tục ăn bánh bao.

Người đàn ông đeo kính lắc đầu nhìn Lục Hi rồi xoay người rời đi.

Sau khi người đàn ông đi, Vân Khả Thiên cầm thiệp lên nhìn, anh ta chậc chậc nói: “Lợi hại quá, đây là thư thách đấu”.

“Đại ca, Liễu Bồi Nhiên là một tông sư, anh có thể đánh nổi ông ta không?”, Tư Không Trích Tinh có chút lo lắng hỏi.

Lục Hi liếc nhìn anh ta rồi nói: “Không được cũng phải được, cậu gây ra chuyện, dù sao đại ca cũng phải giải quyết cho cậu”.

Tư Không Trích Tinh cau mày nói: “Đại ca, đối phương là một tông sư đó, chuyện này không đùa được đâu”.

“Vậy cậu cầm năm mươi triệu ra cho người ta đi, tôi đi xin lỗi, chuyện này coi như xong”, Lục Hi nói.

Tư Không Trích Tinh nghe thấy lời này liền nhảy cẫng lên, anh ta đáp: “Tôi đào đâu ra năm mươi triệu”.

“Vậy thì chấm dứt, phí lời nhiều như vậy làm gì”, Lục Hi không vui nói.

Lúc này, chuyện Liễu Bồi Nhiên hẹn chiến với Lục Thiên Hành giống như một cơn lốc, nhanh chóng truyền ra hai tỉnh Tây Bắc và Túc Cam.

Mỗi lần tông sư ra tay thì đều là chuyện lớn ở giang hồ, có thể gặp mà không thể cầu, tin tức này nhanh chóng trở thành đề tài nóng trong giang hồ.

Lúc này, tông sư của võ đạo Tây Bắc Lâm Tiêu ở trong biệt thự của mình nghe thuộc hạ đang báo cáo tin tức này.

Sau khi nghe xong, Lâm Tiêu cười nói: “Cái tên Liễu Bồi Nhiên này thật sự là đâm đầu vào chỗ chết, lại còn dám khiêu chiến với cậu Lục. Ông ta vẫn tưởng rằng tông sư vô địch hả”.

Trước kia Lâm Tiêu cũng đã từng cho rằng tông sư chính là sự tồn tại vô địch, nhưng Lục Hi khiến ông ta nhận thức sâu sắc rằng đây chẳng qua là chuyện cười mà thôi. Bây giờ ông ta thấy Liễu Bồi Nhiên buồn cười giống như bản thân mình trước kia.

Lục Hi đã vượt qua tồn tại tông sư, sâu không lường được, khiêu chiến anh chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Hơn nữa Liễu Bồi Nhiên còn gióng trống khua chiêng, giống như sợ người khác không biết, đương nhiên Lâm Tiêu biết dụng ý của ông ta.

Đơn giản chính là muốn khoe khoang một chút uy năng của tông sư trước mặt đồng đạo giang hồ, hạ thấp người khác để mình nở mày nở mặt mà thôi. Nhưng Lâm Tiêu biết lần này Liễu Bồi Nhiên sắp tát vào mặt mình rồi.

Cậu Lục cũng không phải tông sư có thể chống đỡ được.

Sau khi Lâm Tiêu nghe xong, ông ta nói với mấy thành viên nòng cốt của gia tộc mình: “Sắp xếp xe, chúng ta mau chóng tới chùa Tháp Nhĩ trước để trợ giúp cho cậu Lục”.

Lúc này, một thành viên nhà họ Lâm ở bên cạnh nói: “Gia chủ, chúng ta có cần nhắc nhở Liễu Bồi Nhiên không? Dù sao đều là tông sư, trước kia ông ta cũng có mối quan hệ tốt với chúng ta”.

Lâm Tiêu nghe thấy lời này liền lập tức nói: “Không cần, dám khiêu chiến cậu Lục, đó là tự tìm đường chết. Nếu chúng ta nhiều lời mà bị cậu Lục biết, một khi cậu ấy giận dữ thì ai có thể chịu đựng được lửa giận của cậu ta”.

Nghe thấy lời này, người đó lập tức không nói thêm gì nữa, anh ta cũng là người có liên quan ngày hôm đó, thần uy của Lục Hi còn sờ sờ trước mắt. Nghĩ đến đây, toàn thân anh ta run lên, lửa giận của cậu Lục quả thật không ai có thể chịu nổi.

Ở trong tiệm tạp hóa, đám người Lục Hi ăn sáng xong, Tư Không Trích Tinh dọn rác rồi nằm trên sofa.

Lục Hi thấy vậy liền nói: “Cậu không cần đi làm sao?”

“Tôi lại bị đuổi rồi”, Tư Không Trích Tinh buông tay nói.

Lục Hi thở dài đáp: “Ngay cả bảo vệ cậu cũng không làm nổi, cậu nói xem cậu còn có thể làm gì?”

“Tôi sẽ đi trộm đồ”, Tư Không Trích Tinh nói khoác mà không biết ngượng.

“Không biết xấu hổ”, Lục Hi không vui nói.

Tư Không Trích Tinh mặt không có gì đáng kể.

Sau đó Vân Khả Thiên và Tư Không Trích Tinh đều đắm chìm ở trong tu luyện, mà Lục Hi vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Thời gian ba ngày bất giác trôi đi.

Sáng sớm hôm đó, Lục Hi rửa mặt xong, ba người đi ăn bữa sáng, sau khi quay về đã hơn mười giờ, Lục Hi nói: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, đi muộn người ta sẽ cười nhạo đấy”.

Vân Khả Thiên không thành vấn đề gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.

Tư Không Trích Tinh còn mang dáng vẻ lo lắng, anh ta nói: “Đại ca, hay là trốn đi, tông sư không phải trò đùa đâu, sẽ xảy ra án mạng đấy”.

Lục Hi khinh thường nói: “Muốn trốn thì cậu tự trốn đi, ông đây không có thói quen đó”.

Vân Khả Thiên nghe vậy liền cười trộm.

Lúc này, Lục Hi xoay người ra tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên đuổi sát theo sau.

Tư Không Trích Tinh ở phía sau than thở một tiếng rồi cũng theo ra ngoài.

Anh ta muốn trốn đi, nhưng cái tên đầu sắt Lục Hi này cứng rắn không làm được gì. Chuyện do anh ta gây ra, trốn một mình sẽ bị hai tên kia cười nhạo.

Ba người ra cửa rồi lên xe của Vân Khả Thiên đi thẳng đến thành phố Thiên Lương tỉnh Túc Cam.

Thành phố Thiên Lương và thành phố Tây Kinh cách nhau hơn tám trăm cây số, lái xe mất khá nhiều thời gian.

Sau khi lên xe, Lục Hi bắt đầu ngủ, Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Hi ngủ say, anh ta âm thầm lắc đầu, anh ta nghĩ mà không hiểu sao gan đại ca mình lớn như vậy, đối diện với khiêu chiến của một tông sư, anh lại có thể ngủ ngon lành. Thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra trong chuyến đi này, đọc dường đi Tư Không Trích Tinh đều than thở, Vân Khả Thiên nghe mà thấy phiền.

Sau mười tiếng đồng hồ, xe đã xuống cao tốc thành phố Thiên Lương.

Lúc này, Lục Hi cũng tỉnh dậy, ba người ăn cơm tối, ở đây cách đền Tháp Nhĩ còn hơn một trăm cây số, vẫn phải đi thêm một khoảng nữa.

Cơm nước xong, Tư Không Trích Tinh vẫn rên rỉ than thở, Vân Khả Thiên quả thực không nghe nổi nữa, anh ta nói: “Xin anh đừng lải nhải nữa được không”.

Tư Không Trích Tinh nhìn Vân Khả Thiên, anh ta đáp: “Aiz, đại ca cố chấp, anh cũng cố chấp như vậy sao? Đối phương chính là tông sư đấy, các anh không biết sợ sao?”

“Sợ cái rắm, ông ta có thể ăn được tôi sao”, Vân Khả Thiên vừa lái xe, anh ta không vui nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.