“Mấy ngày trước anh cả lớn của Đô Thành là Triệu Hoàng bị kẻ thù tìm tới cửa, người đó đánh bị thương một trong tứ đại kim cang thuộc hạ của hắn ta, đồng thời muốn khiêu chiến vị trí anh cả lớn với Triệu Hoàng, ngày hình như là vào tối nay”.
Nói xong, Ngô Tấn Nguyên mặt đầy khao khát nhìn Vương Trạch Nham, đây chính là tin tức đầu tiên hắn có được thông qua một người bạn giang hồ, rất nhiều người không biết, hắn thấy nhất định có thể gây chú ý đến Vương Trạch Nham, để hắn ta đánh giá mình cao hơn.
Ai ngờ Vương Trạch Nham nghe xong mặt mày vẫn ủ rũ, chỉ “Ừ” một tiếng.
Lập tức Ngô Tấn Nguyên sững sờ, sau đó hắn nói: “Cậu Vương, đây chính là anh cả lớn Triệu Hoàng của Đô Thành đó, có người muốn tìm hắn ta gây phiền toái”.
Triệu Hoàng chính là người tiếng tăm lừng lẫy ở Đô Thành. Ngày thường cho dù là đám người Vương Nham Thạch cũng sẽ không đi trêu chọc hắn ta.
Bởi vì đám người này nói khó nghe một chút chính là thứ liều mạng, chọc vào bọn chúng rồi chính là nguy hiểm đến tính mạng. Đám Vương Trạch Nham đều là thân phận được chiều chuộng, vậy nên cũng không muốn đắc tội đám người này.
Ngô Tấn Nguyên cảm thấy tin tức này hoàn toàn là thông tin mang tính bùng nổ. Không ngờ Vương Trạch Nham còn coi như không nghe thấy.
Lúc này, Vương Trạch Nham quay đầu nhìn hắn, hắn ta chậm rãi nói: “Một Triệu Hoàng thôi mà, có cái gì ngạc nhiên”.
“Đây chính là Triệu Hoàng đó, cậu Vương”, Ngô Tấn Nguyên kinh ngạc nói.
Vương Trạch Nham hừ một tiếng không thèm quan tâm đến hắn, từ sau khi biết đến thần uy của Lục Hi, loại như Triệu Hoàng ở trong mắt Vương Trạch Nham đã không còn là cái rắm gì.
Đúng lúc này, một người đàn ông trông rất đỏm dáng gõ cửa đi vào châm thuốc cho đám người Vương Trạch Nham, đồng thời ông ta cười nói: “Cậu Vương, cậu Lưu, mọi người chơi vui không?”
“Vui cái rắm, ông không thấy cậu Vương và cậu Lưu mặt không vui vẻ gì sao?”
Ngô Tấn Nguyên nào có dám lạnh nhạt với Vương Trạch Nham, hắn liền trút hết cơn giận lên quản lý của câu lạc bộ này tên là Cổ Ngọc Đạt.
Cổ Ngọc Đạt vừa nhìn liền lập tức cười hì hì nói: “Bên cạnh cậu Vương và cậu Lưu đều là gái xinh, nếu còn mất hứng, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác”.
“ĐM vậy mà không sắp xếp cho chúng tôi mấy người, ông đây đã vào lâu như vậy rồi đấy, con mẹ nó ông chết dẫm ở đâu vậy”.
Đừng nhìn Ngô Tấn Nguyên không nói nổi trước mặt Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, nhưng ở trước mặt Cổ Ngọc Đạt lại rất khí phách.
“Có ngay có ngay”, Cổ Ngọc Đạt mặt mày vui vẻ chào đón nói: “Mấy cậu chủ à, cậu Vương và cậu Lưu tôi cũng không dám sắp xếp. Các cậu vẫn muốn mấy cô quen thuộc chứ?”
“Mẹ nó, mấy người kia ông đây chơi đủ rồi, ở chỗ ông không còn chút hàng tươi nào à?”
“Có chứ, tối nay vừa có một người đến, cực kỳ xinh đẹp, vẫn là gái trinh nhé”, Cổ Ngọc Đạt cười nói.
“Thật à, con mẹ nó chứ còn không mau đi sắp xếp?”, Ngô Tấn Nguyên vội la lên.
Công chúa ở đây bọn họ đều đã sớm chơi qua một lần, vừa nghe nói có hàng mới, tinh thần liền tỉnh táo.
“Nhưng con bé này có chút bướng bỉnh, vừa rồi còn cắn bị thương một thuộc hạ của tôi đó”, Cổ Ngọc Đạt nói.
Ngô Tấn Nguyên cười một tiếng nói: “Mẹ kiếp không biết một cô gái tìm được ở đâu thì sợ cái đếch gì, hai viên thuốc thôi, ông đây đảm bảo cô ta biết vâng lời ngay, để mặc ông đây điều khiển”.
Ngô Tấn Nguyên đặt một lọ thuốc trên bàn, lắc lắc nói.
“Vậy được, nếu cậu Ngô không sợ cô gái khó bảo này thì tôi lập tức cho người đưa tới”.
“Đi nhanh đi nhanh”.
Cổ Ngọc Đạt hô lớn trong bộ đàm. Không bao lâu có hai người phục vụ kéo theo một cô gái, làn da lộ ra của cô gái chỗ tím chỗ xanh, rõ ràng đã bị đánh đập rất nhiều.
Hai người phục vụ dẫn cô gái này tới phòng VIP. Vương Trạch Nham tùy ý quan sát, bỗng nhiên hắn ta sửng sốt.
Trong nháy mắt, hắn ta chợt đứng lên, mặt đầy kinh hoàng.
Hai người phục vụ kéo cô gái rồi nhét cô ấy vào bên cạnh Ngô Tấn Nguyên. Dường như cô gái tinh thần có chút không rõ, hai mắt mê man bị nhét vào ghế sofa.
Cổ Ngọc Đạt cười nói: “Cậu Ngô, cô nàng này không nghe lời, tôi cho uống chút thuốc rồi, cậu cứ từ từ chơi”.
Ngô Tấn Nguyên cười hì hì nói: “Không thành vấn đề, cô nàng có khó bảo, ông đây cũng phải khiến cô ta ngoan ngoãn”.
Nói xong, Ngô Tấn Nguyên mò vào trong bắp đùi trắng nõn của cô gái.
Cô gái đã được trang điểm, mặc bộ đồ cực kỳ hở hang, phía trên ngực lộ ra một nửa, phía dưới mặc váy siêu ngắn chỉ có thể ôm trọn mông, lộ ra cặp đùi tuyệt đẹp mê người.
Nhìn thấy sắc mặt của Ngô Tấn Nguyên, trong lòng Cổ Ngọc Đạt cười thầm.
Cô nàng này là mấy thằng em của ông ta vô tình phát hiện, thấy cô ấy xinh đẹp, lại có dáng vẻ non nớt, bọn chúng liền trực tiếp trói lại, sau khi đánh đập một hồi liền cho uống thuốc.
Mặt hàng cao cấp như vậy đủ để cho Cổ Ngọc Đạt kiếm được một khoản tiền lớn, đương nhiên trong lòng ông ta vô cùng vui sướng.
Nhưng lúc này sắc mặt Vương Trạch Nham đã thay đổi lớn, cô gái này không phải là cái cô A Đóa ở quán cơm trấn Hội Sơn sao?
Nếu là bình thường, đương nhiên Vương Trạch Nham sẽ không quan tâm đến một nhân viên phục vụ, nhưng A Đóa này ít nhiều có chút liên quan Lục Hi. Hắn ta còn nhớ lúc ấy Lục Hi rất khách khí với cô gái này.
Ngộ nhỡ để anh biết cô gái ấy bị trói đến làm cái này, nếu anh tức giận, bản thân hắn ta không chịu nổi lửa giận của người này đâu.
Vương Trạch Nham đang muốn lên tiếng ngăn lại, mặc kệ Lục Hi có biết chuyện này hay không, chỉ cần là người có chút liên quan đến Lục Hi, Vương Trạch Nham tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đá văng ra vang lên một tiếng “Ầm”, Lục Hi mặt đầy lạnh lẽo đi vào.