Lục Hi quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngoài lưỡi liềm cương khí sắc bén đâm vào lá chắn của anh thì bên cạnh còn có hơn mười mấy lưỡi liềm cương khí sắc bén cắm xuống mặt đất khoét ra từng cái hố sâu hoắm, trông giống hệt như mặt đất vừa bị đạn pháo oanh tạc.
Con rết ngẩng cao đầu, ngoác miệng tiếp tục tỏ vẻ khiêu khích.
Lục Hi nhìn nó, giễu cợt nói: "Cầm thú, đừng tưởng mình biết một chút thủ đoạn thì liền trở thành thiên hạ vô địch, mày nghĩ mình có thể ăn thịt tao sao?"
Vừa nói xong, Lục Hi đột nhiên vươn tay ra, ngưng tụ trong lòng bàn tay một ngọn thương lửa.
Lục Hi giơ ngọn thương lên cao, ngọn lửa trên ngọn thương càng lúc càng bùng cháy, ngưng tụ một nguồn năng lượng đáng sợ.
Con rết cảm nhận rõ ràng được sự nguy hiểm, cơ thể của nó mãnh liệt co rút lại.
Ngọn lửa phía trên trường thương của Lục Hi càng lúc càng bùng lên dữ dội, Lục Hi quát lớn một tiếng: "Thử ăn tao xem!"
Ngọn thương rời khỏi tay anh và phóng thẳng về phía con rết.
Ngọn thương xé gió bay tới giống như thiên thạch rơi xuống trái đất, nhắm thẳng vào con rết khổng lồ.
Theo bản năng, con rết liền muốn né tránh nhưng nó kinh hoàng phát hiện ra rằng ngọn thương này dường như đã khóa chặt lấy nó khiến cho nó không có cách nào để né tránh.
Con rết phát ra một tiếng kêu chói tai, nó hít một hơi thật sâu rồi lại mở lớn miệng phun ra.
Từ trong miệng của nó có một quả cầu cương khí đường kính khoảng một thước phóng ra đối chọi lại ngọn thương lửa của Lục Hi.
Sau khi phun ra quả cầu cương khí thì con rết cũng xụi lơ, hiển nhiên là nó đã kiệt sức.
"Ầm!"
Trường thương và quả cầu cương khí va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, quả cầu cương khí vỡ ra nhưng ngọn thương thì vẫn không suy suyễn, nó xuyên thẳng qua quả cầu cương khí đâm vào bụng con rết, mang theo con rết bay ra ngoài rồi cắm nó thẳng vào vách đá đằng sau.
Con rết không ngừng phát ra những tiếng kêu chói tai, vặn vẹo thân hình muốn thoát ra.
Tuy nhiên ngọn thương lửa của Lục Hi không hề bị ảnh hưởng, vẫn gắn chặt nó lên vách đá.
Ngọn lửa trên trường thương không ngừng thiêu đốt, một lát sau con rết cũng ngừng la hét vùng vẫy, toàn thân mềm nhũn ra.
Lúc này Lục Hi phất tay, ngọn thương lửa bay ngược trở về hóa thành ngọn lửa ẩn vào trong cơ thể của anh, còn con rết thì cũng ầm ầm ngã xuống đất không dậy nổi.
Đám người Vương Trạch Nham đều dùng ánh mắt khiếp sợ cùng ngơ ngẩn nhìn Lục Hi như đang nhìn thấy một vị chiến thần vừa hiện thân.
Thần thông của Lục Hi quá kinh thiên động địa, bọn họ chưng từng thấy qua người nào lợi hại đến như vậy cho nên ngay lập tức tôn Lục Hi lên làm thần trong lòng mình.
Lục Hi chậm rãi đi tới chỗ Miêu Ác đang sững sờ, nét mặt không chút thay đổi nói: "Cổ thần của ông xem ra không lợi hại lắm, ông còn có thủ đoạn nào khác không?"
"Mày, mày, không thể như thế được!"
Miêu Ác kinh hoàng nói, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Làm sao cổ thần của ông ta có thể bị một người phàm giết chết? Tuyệt đối không thể có khả năng này, cho đến tận bây giờ ông ta cũng không thể tin đây là sự thật.
Lục Hi lạnh lùng cười nói.
"Không có gì là không thể, đúng là một đám ngu dốt. Nó chỉ là một con rết tu luyện thành tinh mà các người cũng có thể tôn làm cổ thần. Nếu đã không còn thủ đoạn gì nữa thì ông nên đi chết đi!"
Nói xong Lục Hi lại giẫm nát lồng ngực Miêu Ác.
Miêu Ác trước đó vì muốn gọi con rết ra ngoài đã hao phí hơn phân nửa tu vi, lại bị con rết hấp thụ phần lớn máu tươi cùng tinh khí cho nên sớm đã suy yếu đến cùng cực.
Bây giờ lại bị Lục Hi giẫm một cước, ông ta hoàn toàn không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể hét lên một tiếng, toàn bộ lồng ngực bị giẫm nát, ngoẹo đầu chết ngay tại chỗ.
Lục Hi nhìn Miêu Ác đã chết, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đối với loại người tán tận lương tâm như thế này, có giết chết cũng không đáng thương tiếc.
Sau đó Lục Hi chậm rãi đi tới bên cạnh xác con rết cười nói: "Con mợ nó, với chút thực lực này của mày mà cũng dám đối đầu với ông đây sao?"
Xong việc Lục Hi liền niệm long ngữ khiến cho xác con rết biến mất.
Đám người Vương Trạch Nham lại cả kinh nhìn xung quanh nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Hi.
Giờ phút này ở tế đàn Long thần, Lục Hi đã đem con rết ném vào trung tâm tế đàn, Long thần lực rơi xuống, xác con rết liền chuyển hóa thành thần ân.
Không chút do dự, Lục Hi đổi thần ân thành dị không gian, thứ đó thật sự rất tiện lợi, hơn nữa anh còn ngọc tủy dự phòng cho nên không có gì phải băn khoăn.
Sau khi đổi được dị không gian, vẫn còn dư lại một phần năm thần ân, Lục Hi suy nghĩ một chút rồi liền rời khỏi tế đàn Long thần.
Với chừng đó thần ân thì muốn đổi thành đan thối thể cũng không đủ, chi bằng cứ tích trữ lại thì tốt hơn. Thần ân khó tìm, dù chỉ lãng phí một chút thì Lục Hi cũng cảm thấy đau lòng.
Sau khi rời khỏi tế đàn Long thần, Lục Hi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy Lục Hi xuất quỷ nhập thần, đám người Vương Trạch Nham không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.
Lục Hi hoàn toàn không để ý tới bọn họ, chỉ phóng một cái nhảy xuống hồ rồi biến mất.
"Hả, sao lại thế này?", Vương Trạch Nham kinh hãi nói.
Tất cả đều bối rối không hiểu tại sao Lục Hi lại nhảy xuống hồ nước này.
Chỉ có Triệu Binh cau mày, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Chuyện mà cao nhân làm chúng ta không thể nào đoán được".
Vương Trạch Nham trợn mắt nhìn gã nói: "Nói cũng như không".
Lưu Thiếu Khôn ở bên cạnh nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Sao chúng ta không chạy đi?", Lạc Lạc hoảng sợ nói.
Ở đây đã có nhiều người chết như vậy, bọn họ lại từng xúc phạm đến Lục Hi, bây giờ nguy hiểm không còn, Lục Hi cũng đã nhảy xuống hồ nước không thấy, đây là thời cơ tốt nhất để bọn họ rời đi.
Vương Trạch Nham dao động, bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào?
Đợi khi Lục Hi ra ngoài, nếu như anh muốn tìm bọn họ tính sổ thì chỉ sợ kết cục của bọn họ cũng không khác gì tông sư hay chân nhân ở bên kia.
“Được”, Vương Trạch Nham nhìn về phía hồ nước mà Lục Hi vừa nhảy vào, mấy phút sau không thấy có dấu hiệu gì thì liền lập tức nói: "Chúng ta mau rời đi, tôi đã chán ngấy nơi này rồi".
Đêm nay bọn họ đã nhận lãnh đủ sự sợ hãi, tính mạng của bọn họ mấy lần như chỉ mành treo chuông, nếu không phải có Lục Hi cường đại ra tay thì bọn họ đã thành tế phẩm cho rết ăn rồi.
Tuy nhiên bọn họ đã nhiều lần khiêu khích xúc phạm Lục Hi, cũng tính là đã gây thù chuốc oán với anh, Lục Hi muốn giết bọn họ chính là chuyện vô cùng đơn giản.