Tằng Lam nằm trên giường, quan sát người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trong lòng cho ra một cái kết luận. Thật ra bộ dáng lúc trưởng thành của người đàn ông này quả thật rất ưa nhìn. Ngũ quan tuy rằng không cho là thanh tú nhưng có vài phần tuấn lãng, đường nét rất sâu, đôi mày khá đậm. Không thuộc tuýp người đàn ông tiểu bạch kiểm truyền thống (1). Đôi mắt của anh ta nhắm lại thật thoải mái, lông mi dài rũ xuống. Cô còn nhớ rõ đêm qua, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, ánh mắt kia như toát lên một tia sáng, chói lóa đến mị hoặc, tuy nhiên tuyệt đối không phải chỉ dành cho một mình cô.
Nhưng nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn khuôn mặt, đây là đạo lí Quý Thù đã dạy cho cô. Quý Thù đã từng nói với cô rằng, phẩm chất của người đàn ông giống như cái cổ của phụ nữ vậy. Nếu muốn xem người đàn ông đó có đủ tư cách hay không thì phải xem ở ngón tay của họ.
Ngón tay phải sạch sẽ, móng tay tuyệt đối không thể dài, đây là điều cơ bản. Để thỏa mãn điều kiện này, kế tiếp phải xét xem độ dài của ngón tay và màu sắc da. Ngón tay trắng nõn cũng không phải là điều tốt, nó chứng tỏ anh ta có thể là một thiếu gia mười đầu ngón tay không chạm nước hoặc là một kẻ đang được bao dưỡng. Muốn tìm thì phải tìm những vết chai sần trên tay, chứng tỏ người đàn ông này rất có kinh nghiệm trong cuộc sống, đã trải qua những thử thách và khó khăn. Cô rất chán ghét móng tay dài của đàn ông, nhưng vẫn cảm thấy lời này của Quý Thù có nội dung sâu sắc, lời lẽ dể hiểu, thậm chí có một chút độc đoán. Còn cô thì vẫn cứ cho rằng không thể quan niệm dựa trên sự vật trước mắt.
Ngón tay của người đàn ông này rất dài và cũng thực trắng nõn. Dựa vào lời của Quý Thù mà nói, vừa xuất hiện ở quán bar lại vừa dễ dàng cùng một người phụ nữ xa lạ qua đêm tại khách sạn, hẳn là trai bao rồi, nhưng mà có chút lớn tuổi. Nghĩ vậy cô bỗng nhiên hắt xì một cái, không chừng lại bị lây cảm cúm?
Nghe tiếng hắt hơi, người đàn ông trên giường mở mắt ngái ngủ. Quay qua nhìn thấy cô, trở mình một cái, miệng lẩm bẩm hỏi:
“Còn sớm như vậy, đã tỉnh rồi sao?”
Quả nhiên bộ dạng kinh nghiệm vô cùng phong phú, cô tự hỏi không biết có nên cho anh ta chút tiền hay không. Thực ra trong túi không có nhiều tiền lắm, dù sao đêm qua cô cùng Quý Thù đi quán bar chẳng qua là nhất thời nảy sinh ham muốn, hay nói một cách khác là đầu óc bị kích thích. Cô muốn xem rốt cuộc quán bar là như thế nào, cô muốn biết cái thứ gọi là dục vọng có bao nhiêu mị lực, cũng muốn biết Dương Mâu vì sao đột nhiên lại đào hôn.
Tằng Lam bước xuống giường, khoác thêm chiếc áo ngủ, vươn tay mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời lập tức chiếu vào. Thật tốt quá, là một ngày đẹp trời, tia nắng ấm áp. Mấy ngày trước cô bởi vì nghe tin đài khí tượng báo rằng sẽ có 30% xác suất có mưa cho nên mới lo lắng. Xem ra hiện tại cô đã lo lắng đến mức dư thừa rồi. Cô nhớ lại chiếc áo cưới của mình vẫn còn treo cẩn thận trong tủ, vốn dĩ hôm nay tính lấy ra phơi nắng rồi mặc thêm lần nữa.
Trên giường, người đàn ông có chút không vui quay qua phía cô, dùng tay che mắt:
“Em đang làm gì vậy, tôi còn đang muốn ngủ thêm một chút.”
Cô lập tức kéo lại tấm rèm:
“Thực xin lỗi, anh tiếp tục ngủ đi.” Nói xong, Tằng Lam xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Lúc bước ra cô đã thấy anh khoác lên mình chiếc áo ngủ, ngồi trên giường bấm chiếc điện thoại. Anh ta vừa khởi động máy, cho nên tiếng chuông SMS vang lên không ngừng. Đây cũng là do tối qua Quý Thù đã dạy cô, đến khách sạn chuyện thứ nhất là kiểm tra xem có camera hay không, sau đó cùng đối phương tắt nguồn di động. Hiện nay xã hội rất là loạn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (2), “chuyện ấy” cũng rất là nguy hiểm nha. Nếu không cẩn thận, biết đâu một ngày nào đó lại lưu truyền “ảnh nóng” của nữ tiến sĩ. Cô không muốn phải gặp nhiều chuyện side effects (3) như vậy, chỉ là cô muốn tự mình làm thí nghiệm mà thôi.
“Thật ngại quá, đã quấy rầy giấc ngủ của anh rồi, anh có muốn đi rửa mặt không?” Cô hết sức khách khí mà hỏi.
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, đôi mắt cứ như toát lên một tia sáng, tiếu tựa phi tiếu nói:
“Không sao, tôi còn muốn cảm ơn em đã gọi tôi sớm như vậy, thực ra hôm nay có chút chuyện cần phải dậy sớm.”
Cô gật đầu mỉm cười, sau đó lại không hỏi gì thêm. Quý Thù nói, tình một đêm quan trọng là không nên yêu cầu, đòi hỏi gì phía bên đối phương, tốt nhất ngay cả tên cũng không được lưu lại. Nghĩ đến đây, bất ngờ trong lòng cô có một trận co rút đau đớn, rõ ràng, Dương Mâu đã không tuân thủ quy tắc này. Rõ ràng anh ta là một người đàn ông rất tuân thủ quy tắc.
Người đàn ông ấy vào phòng rửa tay, cô ngồi trên ghế, chả có chuyện gì để làm. Trong đầu suy nghĩ tóm tắt kinh nghiệm của mình đêm nay đã trải qua, dựa vào trình tự thời gian, lúc này đây bản thân cô là vật thực nghiệm, đem chuyện bản thân trở thành vật thí nghiệm thuật lại vô cùng chính xác, nếu ở đây có bút và giấy, nó sẽ là một bản báo cáo thí nghiệm hoàn mĩ nhất.
Nguyên nhân toàn bộ sự việc này bắt đầu từ ba giờ chiều, khi cô nhận được cú điện thoại của vị hôn phu Dương Mâu đã biến mất suốt một tuần. Tằng Lam vẫn còn nhớ khi tiếng chuông điện thoại reo lên, trong lòng vô cùng tức, đến mức khi lúc điện thoại được kết nối, câu đầu tiên nói “Alô”, giọng điệu cũng thay đổi hẳn. Người đàn ông này cô đã biết ba năm, một tuần trước còn cho là có thể cùng anh ta chung sống cả đời, thế nhưng đột nhiên lại biến mất ở ngày cấp giấy kết hôn. Ngày đó cô thật sự rất bận rộn, thậm chí đặc biệt mang cái thí nghiệm ấy giao cho cấp dưới là phó nghiên cứu viên xem xét, trên đường đi trong lòng có bao nhiêu nỗi lo lắng, nghĩ đến việc phải lấy hôn thú nhanh một chút lại vội chạy về xem kết quả như thế nào. Ở trước cửa Cục Dân Chính chờ suốt hai tiếng đồng hồ, cô vẫn không nhận được một cuộc gọi điện thoại, ngay cả bóng dáng người cũng không nhìn thấy.
Suốt một tuần, tâm tình của cô ban đầu từ tức tối biến thành sốt ruột, tiếp đó là suy sụp, kế như đưa đám sau trở thành tuyệt vọng. Nhưng trong đầu cô nghĩ ra đầy đủ lý do vì sao anh rời đi, thật không ngờ anh ta vì người phụ nữ khác mà phản bội cô. Thật không ngờ, người phụ nữ ba năm cùng anh ta yêu nhau thắm thiết như thế lại thất bại dưới tay người phụ nữ tình một đêm, đúng là mỉa mai.
Tằng Lam thậm chí tự hỏi, bản thân mình có phải là phụ nữ hay không? Sao lại có thể thất bại đến thế?
Trong lời nói của Dương Mâu vô cùng khẩn thiết, mang theo sự áy náy và day dứt. Người đàn ông này luôn thành thật lại còn khiêm tốn, anh ta nói: “Tằng Lam, anh có lỗi với em, nhưng anh yêu cô ấy, cho nên không thể kết hôn với em được“. Có đôi lúc, tình yêu đích thực luôn làm người khác rung động, cả người thật thà như thế cũng có lúc bùng nổ.
Cô không hỏi rốt cuộc anh có từng yêu cô hay không, thật sự là khó nói. Lòng tự trọng của bản thân cô không cho phép. Cô chính là không ngừng hỏi anh duy nhất một vấn đề, anh có chắc tình dục có thể tìm được tình yêu chân chính? Dương Mâu thậm chí còn trả lời rằng anh ta chắc chắn. Trong lòng cô thiếu chút nữa đã đau đến rỉ máu. Sau đó, cô nghe được đầu dây điện thoại bên kia có tiếng Dương Mâu thở dài, nói: “Tằng Lam, em không thể hiểu được cảm giác hiện tại của anh. Em là người lý trí, não của em chỉ xử lý thật nhanh những công thức nhưng lại không có tình cảm mãnh liệt.”
Tình cảm mãnh liệt. Cô bỗng nhiên thấy ý nghĩa những từ này trong tiếng Trung là rất nhiều, vì thế câu nói vừa rồi của Dương Mâu có mười phần khó hiểu. Cô rất muốn hỏi thật ra anh ta nói về tình cảm mãnh liệt tột cùng là passion (4), enthusiasm (5) hay là fervor (6)? Sau đó cô mới nghĩ ra được ý của anh là ardor (7).
Dương Mâu nói cô không hiểu cái loại cảm giác này, Tằng Lam quả thật không hiểu. Sau khi cúp máy, cô gọi cho Quý Thù, nói là bản thân muốn biết tình một đêm. Một giờ sau, Quý Thù quyến rũ cũng xuất hiện, vỗ vỗ ngực với vẻ mặt lão đại nói tất cả mọi chuyện cứ giao cho cô ấy. Tằng Lam cảm thấy an tâm, bởi vì cô biết Quý Thù mọi lúc mọi nơi đều mang bên mình “máy ra-đa” quét những kiểu đàn ông khác nhau, có thể báo cáo chính xác kiểu đàn ông trong một nghìn thước, độ chính xác của nó so với sự lan truyền của QQ còn cao hơn nhiều.
Quý Thù mua cho cô một cái váy, trang điểm cho cho cô, đưa cô đến Zero, một trong những quán bar có tiếng nhất mà Quý Thù biết đến trong thành phố này, bên trong đều là nam giới cao cấp. Muốn tìm đến đàn ông đẳng cấp thì phải đến quán bar, QQ giống như là công cụ thông tin vì nó rất thông dụng, sớm muộn gì cũng đều bị khắp nơi dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý. Quán bar là nơi đùa vui ầm ĩ, là nơi những đứa trẻ răng còn chưa mọc hết hoạt động, rất không có phong cách, Quý Thù nói như thế. Tằng Lam chỉ lắng nghe mà không đưa ý kiến phản bác. Kỳ thực, mỗi lần nghe Quý Thù ở trước mặt cô “giảng đạo” về một người đàn ông, cô lại cảm thấy khinh thường họ. Cô thích Quý Thù bày ra cái tính cách này nhưng lại không tán thưởng cách làm của cô ấy.
Ánh đèn của quán bar thật mờ ảo, cả trai lẫn gái đều lộ vẻ vừa cô đơn lại vừa đa tình, chẳng qua là chỉ cần một ánh nhìn, liền gợi lên bao nhiêu ý tứ rung động. Tằng Lam đứng một bên khảo sát môi trường xung quanh, trong đầu ảo tưởng đến Dương Mâu ngồi cùng người phụ nữ kia. Họ như thế nào mới có thể cùng nhau một chỗ? Quý Thù vừa nhắm trúng mục tiêu liền đẩy đẩy cô, ngón tay chỉ về hướng bên trái, Tằng Lam nhìn theo, thấy có một đám người, phần lớn là đàn ông, ở đấy có chút ồn, tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay tạo nên một khung cảnh náo nhiệt. Ở giữa, một người đàn ông có chút ngà ngà say, ánh mắt sáng rực. Anh ta mỉm cười nhìn về phía cô.
Chọn anh ta đi, Quý Thù thúc giục Tằng Lam, bảo rằng hãy cùng anh ta qua hết đêm nay, xem ra người đàn ông này đích thị là thuộc dạng cao cấp. Tằng Lam nhìn người đàn ông đó, trong lòng không biết sẽ cùng anh ta như thế nào qua đêm nay. Tuy nhiên, cô thật sự nhìn thấy rất rõ, người đàn ông kia rời khỏi đám đông ồn ào xung quanh mà đi về phía cô. Sau đó hết thẩy nước chảy thành sông.
Hóa ra tình một đêm chỉ đơn giản là như vậy. Cô có nên tin mình chẳng qua là may mắn, hay là do vận khí tốt?
Quý Thù gửi cho cô một tin nhắn, không có chữ, chỉ là biểu tượng ba mặt cười nhỏ nhắn. Tằng Lam bỏ điện thoại vào túi xách, không trả lời tin nhắn. Kỳ thực, cô muốn nói rằng tình một đêm cũng chỉ có thế, sau đó thì sao? Cô vẫn thật sự không hiểu.
Người đàn ông bước ra, dùng khăn lông lau những bọt nước trên mái tóc. Nửa thân để trần, tản ra một mùi sữa tắm thơm ngát. Nhìn thấy cô, anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
”Tôi nghĩ cô đã đi rồi.”
Tằng Lam cười gượng, thì ra là không cần trả tiền. Vì thế cô đứng lên:
”Ừ, tôi đi đây.”
Căn bản là không có sau đó.
Người đàn ông đó nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng rất đều:
“Thời tiết hôm nay quả thực rất đẹp.”
Cô gật đầu:
“Đúng vậy, là ngày tốt, ngày hoàng đạo (8).”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô:
“Làm sao cô biết hôm nay là ngày hoàng đạo?”
Tằng Lam nở nụ cười trên môi:
“Bà của tôi đã kiểm tra, người già thường tin vào những kiểu xem ngày như thế.”
Mạc Khiếu Bạch gật đầu:
”Đúng vậy, người già thường tin những điều này. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ kết hôn.”
Cô sửng sốt ba giây, không biết nên bộc lộ nét mặt như thế nào. Đương nhiên, ai cũng thích chọn ngày tốt để kết hôn, cô có nên nói hôm nay là một ngày trùng hợp ngẫu nhiên hay là nói không may mắn? Cuối cùng, cô chọn im lặng, sau đó lộ ra một nụ cười thú vị mà nói:
“Chúc anh có một ngày tân hôn vui vẻ, cũng hi vọng rằng sau khi kết hôn, anh có thể đối với vợ mình toàn tâm toàn ý.”
Mạc Khiếu Bạch bĩu môi, như thể vừa được giáo viên lên lớp vậy.
Ra khỏi khách sạn, cô đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, quả thực tình một đêm đúng là một đề tài mới đầy phức tạp.
*Chú thích:
(1) Đàn ông tiểu bạch kiểm: Chỉ những người đàn ông có vẻ đẹp tinh tế, nhẵn nhụi hoặc những người đàn ông bám váy đàn bà để sống.
(2) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Một câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
(3) Side effects: Tác dụng phụ.
(4) Passion: Niềm đam mê.
(5) Enthusiasm: Nhiệt tình.
(6) Fervor: Kịch liệt.
(7) Ardor: Lòng hăng hái.
(8) Ngày hoàng đạo: Là ngày tốt theo quan niệm của người Hoa, thích hợp để tổ chức các tiệc mừng, khai trương hay dọn nhà vv...