Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 16: Chương 16




Thành điện ảnh Tượng Sơn, đoàn phim «Mai phục».

Trong mỗi một đoàn phim, mâu thuẫn xung đột kịch liệt nhất thường thường không phải là diễn viên và diễn viên, thậm chí cũng không phải đạo diễn và diễn viên, mà là đạo diễn và bên đầu tư. Bên đầu tư ra tiền, đạo diễn là trung tâm của cả bộ phim, người trước thường xuyên đề xuất một ít yêu cầu với người sau, người sau trên cơ bản cũng sẽ nghĩ mọi cách mà hoàn thành cho người trước.

Trừ khi là đại đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy, nếu không thì phần lớn đề nghị của bên đầu tư, đạo diễn đều sẽ không phản đối. Có điều bên đầu tư cũng muốn kiếm tiền, cho nên cũng sẽ không đưa đề nghị cổ quái gì, đây là nhận thức chung trong giới.

Nhưng mà, nhận thức chung này cũng không áp dụng với đoàn phim «Mai phục».

La Chấn Đào rất nhanh liền chiếm được tin tức cụ thể từ chỗ Lý phó đạo, hắn lạnh mặt, đè nén tức giận: “Không biết Hàn Dương Hạo dỗ bên đầu tư như thế nào, hiện tại bên đầu tư muốn thay đổi người. Đối phương tham dự bảy phần đầu tư của «Mai phục», hiện tại thái độ rất cứng rắn, Trịnh đạo không chịu làm như vậy, nhưng bên đầu tư cũng không chịu nhượng bộ.”

Thiếu niên tuấn mỹ thanh nhã hạ mắt, bình tĩnh nói rằng: “Chỉ là muốn đổi em đi à?”

La Chấn Đào do dự một khắc: “… Đúng.”

Loại chuyện vi phạm hợp đồng này, tuy rằng không tốt cho thanh danh đoàn phim, nhưng bình thường cũng không truyền đến tai người xem. Lúc trước thù lao của Dung Hủ đã không cao lắm, hiện giờ đền tiền vi phạm hợp đồng, đối với bên đầu tư kia mà nói cũng là dễ dàng.

Im lặng lắc lắc đầu, Dung Hủ hơi hơi ngẩng đầu, híp mắt, nhìn Hàn Dương Hạo ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, làm như cái gì cũng không biết. Bỗng nhiên cong khóe môi lên, cậu khẽ cười một tiếng, nói rằng: “Anh La, rốt cuộc em đắc tội hắn cái gì?”

La Chấn Đào vừa tức giận, vừa nghi hoặc: “Anh cũng không biết, cậu căn bản chưa từng cãi nhau với hắn mà.”

Dung Hủ nhìn bóng dáng Hàn Dương Hạo hồi lâu, sau một lúc lâu, cậu giận dữ nói: “Trong cái giới này, chán ghét một người không cần lý do. Chỉ là làm đến loại trình độ này, hắn cũng vượt giới hạn rồi.”

Toàn bộ buổi sáng, đoàn phim «Mai phục» đều chết đứng. Cách lúc công chiếu chỉ còn lại có hai tuần lễ, đoàn phim hiện nay mới quay được ba tập phim, còn xa mới đủ điểm mấu chốt công chiếu của đài truyền hình.

Trịnh đạo tức giận đến mức trực tiếp cãi nhau ngay trong đoàn phim với người đại diện của Hàn Dương Hạo, thậm chí nói ra mấy lời như “bỏ gánh mặc kệ”, nhưng mà người đại diện kia vẫn như cũ cười nói: “Trịnh đạo, ngài lại suy nghĩ một chút, đây là yêu cầu của Lý tổng.”

Về phần Hàn Dương Hạo, thì vẫn luôn bình chân như vại mà ngồi ở trong phòng nghỉ riêng của mình nghỉ ngơi, chưa bao giờ xuất hiện.

La Chấn Đào tự nhiên cũng tham dự vào cuộc tranh luận của Trịnh đạo, hắn nghiêm khắc yêu cầu bên đầu tư suy xét rõ ràng lợi ích bản thân. Hành vi vi phạm hợp đồng ở trong giới sẽ bị bêu danh, bất luận đối với bên đầu tư, đạo diễn hay là bản thân diễn viên, đều vô cùng bất lợi.

Ba phe ở trong đoàn phim tranh chấp một buổi sáng.

Ở cách bọn họ không xa, Dung Hủ cầm kịch bản bình tĩnh xem, thường thường có nhân viên công tác mượn các loại lý do đi ngang qua cậu, nói đôi lời an ủi cậu.

Lý phó đạo chuyên quản lý diễn viên thì gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy bên kia đã cứng đờ không cách nào vận chuyển, ông chỉ đành tìm đến Dung Hủ, thật cẩn thận nói rằng: “Nếu đoàn phim thật sự vi phạm hợp đồng, Dung Hủ… cậu muốn làm như thế nào?”

Người đàn ông trung niên cường tráng thật thà chất phác dùng ánh mắt thành khẩn nhìn mình, trong giọng nói bao hàm bất đắc dĩ và áy náy. Nghe nói như thế, Dung Hủ rốt cuộc ngẩng đầu, dời tầm mắt khỏi kịch bản, cậu nghiêm túc nhìn Lý phó đạo, ánh mắt bình tĩnh, giống như cái gì cũng không biết, vân đạm phong khinh.

Lý phó đạo hoàn toàn không nghĩ tới, Dung Hủ lại là phản ứng như thế. Nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của thiếu niên, tâm tình bức bối trong lòng ông khó hiểu mà có chút thả lỏng, tiếp đó liền nghe Dung Hủ hỏi: “Anh Lý, em nhớ rõ, poster và teaser của chúng ta hẳn là ngày kia tuyên bố lên trên mạng, một tuần sau lại gửi đến đài truyền hình, tuần hoàn chiếu tuyên truyền nhỉ?”

Lý phó đạo theo lý đương nhiên gật gật đầu: “Đúng.”

Nghe vậy, Dung Hủ cười, cậu đứng lên, nói: “Em từng nghe một đạo diễn ngoại quốc nói qua, trong đoàn phim tốt nhất, đạo diễn vĩnh viễn là số một, chuyện duy nhất mà bên đầu tư và người sản xuất phải làm chính là ‘thỏa mãn hết thảy yêu cầu của đạo diễn’. Luôn ở thế bị động như vậy, đối với bất luận một đoàn phim nào mà nói… cũng không phải chuyện tốt đi.”

Cách đó không xa, Trịnh đạo, La Chấn Đào và người đại diện của Hàn Dương Hạo còn đang tranh chấp không dứt. Mà ở bên này, Lý phó đạo lại kinh ngạc mở to hai mắt, gắt gao nhìn Dung Hủ, nghe thiếu niên này cười nói: “Hôm nay lúc em xem kịch bản, đột nhiên phát hiện cái tên Hoắc Hi này rất có ý tứ. Anh Lý, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục*. Hoắc Hi họa hề… Nói không chừng kỳ thật là phúc, vừa lúc có thể hóa bị động thành chủ động.”

*Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập. “Hoắc Hi” và “họa hề” đồng âm là “huò xī”.

Trong đầu Lý phó đạo bỗng nhiên vang rền một trận, ông mơ hồ một giây, sau đó mãnh liệt nhớ tới con trai nhà mình đã từng gửi tới một tin nhắn: [ con cảm thấy người ta rất tốt, ba quan tâm một chút nha, đừng để thật sự gây ra cái loại ức hiếp ra vẻ ngôi sao đó. ]

Lúc chiều, đoàn phim vẫn ở trạng thái chết.

Đạo diễn, La Chấn Đào và người đại diện của Hàn Dương Hạo bắt đầu chiến tranh lạnh, trong phim trường một mảnh xấu hổ, diễn viên khác tuy rằng vô cùng đồng tình Dung Hủ, Trương Đồng Đồng cũng rất muốn giúp Dung Hủ, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không có thực lực đối kháng với Hàn Dương Hạo, chỉ có thể âm thầm mắng chửi cái tên Hàn Dương Hạo ra vẻ ngôi sao, không có nhân phẩm kia.

Chỉ riêng Lý phó đạo không thấy bóng dáng.

Khi Chung Dịch từ sân bay Thước Xã ngồi xe đi vào đoàn phim «Mai phục», nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ quái như vậy. Trong đoàn phim an an tĩnh tĩnh, tất cả mọi người đang làm một ít việc vặt, chỉ riêng không ai quay diễn!

Cái này không bình thường đi?!

Tròng mắt Chung Dịch vừa chuyển, rất nhanh đi vào đoàn phim, tìm nửa ngày, đều không tìm được Dung Hủ.

Nói như thế nào Chung Dịch cũng là một minh tinh hạng ba, trong đoàn phim có người nhận ra hắn, hắn lập tức lôi kéo người ta, hỏi: “Tôi là bạn của Dung thiếu, sao lại không thấy Dung thiếu? Tôi nghe nói hắn đóng phim ở trong này, tôi là tới tham ban.” Nói xong, giơ hộp bánh ngọt trong tay lên.

Giọng điệu làm nũng đáng yêu cộng thêm gương mặt bây bì trắng nõn kia, nhân viên công tác hoàn toàn không cách nào nổi giận với Chung Dịch, ngược lại cảm thấy đứa trẻ này vô cùng đáng yêu. Cô nhanh chóng chỉ đường cho Chung Dịch: “Dung thiếu thì tôi không biết là ai, nhưng hẳn là cậu tìm Dung Hủ đi, cậu ấy ở chỗ đó xem kịch bản.”

Chung Dịch theo phương hướng tay cô chỉ nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, hắn mãnh liệt sửng sốt, một lát sau, mới cười hỏi: “Chỗ nào? Sao tôi không thấy Dung thiếu?”

Nhân viên công tác kia nhanh chóng chỉ lại một lần: “Chính là cái người mặc quân trang, ngồi ở trên ghế cúi đầu xem kịch bản đó.”

Nụ cười trên mặt Chung Dịch nhất thời cứng đờ.

Không bao lâu, hắn liền mang theo hộp bánh ngọt đi tới trước mặt Dung Hủ.

Ngọn đèn lập tức bị người ta ngăn cản, Dung Hủ không khỏi ngẩng đầu, bỗng nhiên liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp. Mắt to tròn tròn, tóc quăn màu vàng sẫm, cậu trai này bộ dạng vô cùng đáng yêu, thậm chí đáng yêu đến mức không giống đàn ông, dáng vẻ nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.

Nhưng Dung Hủ biết, Chung Dịch đã hai mươi bốn tuổi.

Khép kịch bản lại, Dung Hủ cười nhạt nói: “Đã lâu không gặp, Chung Dịch.”

Giống như không ngờ đối phương sẽ bình tĩnh như vậy, Chung Dịch phút chốc mộng mị, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia khinh thường, hắn nhanh chóng che giấu, nhưng toàn bộ lại rơi vào trong tầm mắt Dung Hủ. Hắn đem hộp bánh ngọt đặt ở một bên, tùy tùy tiện tiện ngồi ở bên cạnh Dung Hủ, theo bản năng muốn đi kéo tay Dung Hủ, nhưng Dung Hủ lại “vô ý” đưa tay bỏ kịch bản xuống, vừa lúc lệch đi.

Mặc dù Chung Dịch có chút kinh ngạc, nhưng mà không nghĩ nhiều như vậy, hắn ngọt giọng nói rằng: “Dung thiếu, chúng ta lâu như vậy không gặp, cậu thế mà cũng không có tới nhìn tôi. Tôi nghe nói cậu đi đóng phim, thật sự là rất khiến tôi kinh ngạc, ngay từ đầu tôi còn chưa tin, sau đó Trương Phong cho tôi xem poster «Tranh giành» cậu chụp, tôi mới tin tưởng. Sao cậu lại đến đóng phim vậy, Dung thiếu?”

Tuy rằng giọng điệu nhìn như thân mật, chỉ là lúc nói đến «Tranh giành», âm thanh Chung Dịch vẫn có một tia bén nhọn.

Dung Hủ mỉm cười nhìn hắn, bất động thanh sắc ngồi dịch qua bên cạnh một chút, nói: “Đóng phim rất thú vị.”

Nụ cười trên mặt Chung Dịch đột nhiên cứng đờ, hắn gắt gao xiết chặt ngón tay của mình, lúc này mới ngăn chặn được tức giận trong lòng.

Thú vị?

Loại đại thiếu gia như cậu, muốn vào giới giải trí vui đùa một chút thì cứ vui đùa một chút, đoạt nhân vật với hắn làm gì! Dù hắn bị thương không diễn được, vậy cậu ta liền cướp vai của mình hả? Này tính là cái gì? Trên thế giới này còn chưa từng nghe nói kim chủ cướp nhân vật của người ta đâu!

Chung Dịch cúi đầu, tóc mái lập tức rũ xuống, che khuất phẫn hận nơi đáy mắt hắn. Hắn ấm ức nói rằng: “Ưm, đúng là rất thú vị. Dung thiếu, cậu đổi số di động cũng không nói với tôi, tôi hôm nay tới tìm cậu là muốn nói cho cậu biết… chuyện trước kia cậu nói với tôi, tôi cảm thấy rất tốt.”

Dung Hủ híp mắt, không có hé răng.

Chung Dịch đợi trong chốc lát, không đợi được đối phương trả lời, hắn kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương vẫn như trước mỉm cười nhìn mình.

Chung Dịch đầu tiên là sửng sốt, sau đó: “!!!”

Mẹ, cười cái gì mà cười, Dung Hủ này sao có cảm giác không thích hợp nhỉ!

Nói thật, lúc Chung Dịch vừa mới vào phim trường đã thấy được Dung Hủ. Khi đó hắn chỉ thấy mặt nghiêng của Dung Hủ, khuôn mặt này xác thực tuấn nhã xinh đẹp, hắn còn tưởng rằng là minh tinh nào mình không biết. Chờ đến khi nghe người ta nói đó là Dung Hủ, hắn bỗng nhiên tức giận dâng cao.

Dung Hủ không phải là thiếu gia shamate kia sao? Sao đột nhiên biến thành như vậy?

Poster «Tranh giành» đã khiến Chung Dịch tức giận đến lệch cả mũi, chỉ vào ảnh chụp nói với người đại diện Trương Phong nhà mình mấy lần “Đây tuyệt đối là PS, P rất giả“. Nhưng hiện tại, nhìn thấy đối phương một thân nhung trang, tuấn mỹ siêu phàm, hắn thế mà không biết mình nên nói cái gì, thậm chí hắn cảm thấy… chỉ nói về hình tượng và khí chất, Dung Hủ càng thích hợp với giới giải trí hơn so với mình!

Rõ ràng trước đó là Dung Hủ cầm nhân vật tìm đến hắn, hy vọng có thể kết giao với hắn. Hắn nhìn vẻ mặt thẹn thùng lần đầu tiên yêu đương của thằng nhóc này còn thấy buồn cười, sao hiện tại, thằng nhóc này trở nên kìm nén cảm xúc như vậy?

Chung Dịch không biết, sở dĩ Dung Hủ lấy nụ cười trả lời hắn, là bởi vì: cậu căn bản không biết đối phương đang nói cái gì!

“Chuyện đã nói qua”?

… Chuyện gì đã nói qua?

Nhưng mà Chung Dịch rõ ràng không có kiên nhẫn như Dung Hủ, rất nhanh hắn liền xấu hổ nói sang chuyện khác, thuận miệng lớn tiếng hỏi: “Thật kỳ quái, sao hôm nay các cậu không diễn vậy? Tôi nghe anh Hàn nói, bộ phim này là một bộ phim chiếu tuần mà, rất nhanh liền phải chiếu rồi.”

Mọi người lập tức bị âm thanh của hắn hấp dẫn nhìn qua.

Rất nhanh, Chung Dịch từ chỗ trợ lý nhà mình chiếm được nguyên nhân. Ánh mắt hắn sáng lên, bèn nói với Dung Hủ: “Dung thiếu, cậu đừng cương với anh Hàn, hắn có đôi khi có chút tính tình, quan hệ của tôi với hắn cũng không tệ lắm, tôi đi nói một chút, hắn liền biết nên làm như thế nào. Cậu chờ, tôi trở về rất nhanh.” Vừa dứt lời, Chung Dịch lập tức đứng dậy đi về phòng nghỉ riêng của Hàn Dương Hạo, để lại Dung Hủ cười như không cười nhìn hắn.

Sau đó cả một giờ, Chung Dịch đều ở trong phòng nghỉ của Hàn Dương Hạo, không có đi ra, cái gọi là “tôi trở về rất nhanh” cũng hoàn toàn không có thực hiện.

Nhân viên công tác trong đoàn phim đều hết sức kỳ quái, chỉ có nữ số hai Dịch Lan lặng lẽ đi tới bên cạnh Dung Hủ, nhỏ giọng nói với cậu rằng: “Năm trước tôi quay một bộ phim, Chung Dịch cũng có tham diễn, hắn ở trong đoàn phim có quan hệ không tồi với Hàn Dương Hạo. Dung Hủ, cậu phải cẩn thận chút, tôi không biết cậu và Chung Dịch là quan hệ như thế nào, nhưng mà… tôi cảm thấy hắn không quá tốt.”

Dung Hủ kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy Dịch Lan cười khổ nói: “Tôi biết tôi không nên tiếp cận cậu vào lúc này, nhưng tôi cảm thấy cậu không có làm sai. Dù sao tôi chỉ là một tiểu minh tinh hạng hai hạng ba, tùy tiện hắn làm gì làm đi.”

Dung Hủ chậm rãi trầm mắt, cong môi cười khẽ: “Chị Dịch, cám ơn chị.”

Mà giờ khắc này, trong phòng nghỉ riêng của Hàn Dương Hạo, Chung Dịch đang ngồi ở trên sofa, vẻ mặt bất định.

Tự hỏi hồi lâu, hắn nhịn không được lại hỏi một lần: “Anh nói Dung Hủ bị Dung gia trục xuất? Chuyện này anh xác định sao, anh Hàn? Hắn nói như thế nào cũng là huyết mạch duy nhất của Dung gia, nếu hắn bị trục xuất, không phải Dung gia liền vô hậu sao?”

Hàn Dương Hạo uống một ngụm nước, hừ lạnh một tiếng: “Lý tổng có hợp tác với Dung thị, đây là cô ta chính mồm nói cho tôi biết. Dung nhị gia người ta tuy rằng không có con, nhưng dựa vào cái gì phải đem sự nghiệp tới tay mình giao cho Dung Hủ? Lý tổng nói, Dung Hủ đã sớm dọn ra khỏi nhà, chính là bởi vì Dung nhị gia đuổi hắn ra ngoài. Bằng không cậu nghĩ, nếu Dung Hủ còn có Dung gia hậu thuẫn, hắn sẽ quay loại phim cuốn chiếu như chúng ta ư? Hắn khẳng định sẽ đóng nhân vật chính, tìm một đạo diễn nổi danh.”

Trên mặt Chung Dịch chợt trắng chợt hồng.

Hàn Dương Hạo cười lạnh nói: “Cậu đó, cái gì cũng không làm rõ ràng mà đã nóng đầu lên, đừng để bị bề ngoài của người ta lừa. Cậu cho rằng hắn là kim chủ hả? Hắn chỉ là con hổ giấy! Đúng rồi, công phu trên giường của hắn thế nào, hay là nói cậu ở trên? Bộ dạng thằng nhóc kia coi như được, nếu cậu ở trên, vậy cậu cũng không tính chịu thiệt.”

“Mẹ! May mắn vừa rồi tôi không đáp ứng kết giao với hắn, Dung Hủ hắn tính là cái gì, thế mà lại dám ở trước mặt tôi giả bộ giàu có, giả bộ có tiền?” Chung Dịch hung hăng nện sô pha một quyền, hắn đứng lên, nói: “Anh Hàn, vậy cứ xác định như vậy đi, nam số hai bộ phim này tôi cũng thấy không tồi, nếu Dung Hủ đoạt nhân vật của tôi trong «Tranh giành», lần này tôi liền đoạt của hắn. Không có Dung gia, hắn cho rằng hắn là ai? Hắn chỉ là đồ ngu!”

Hàn Dương Hạo ha ha mỉm cười: “Được, vừa vặn Lý tổng mới gọi một cú điện thoại cho tôi, hiện tại chúng ta đi ra ngoài, nhìn xem Dung Hủ kia còn có cái gì để nói. Dám ở trong đoàn phim vờ vịt với tôi, hắn cũng phải có cái vốn liếng đó!”

Theo một tiếng “kẹt”, cánh cửa phòng nghỉ đóng cả ngày, rốt cuộc bị người ta mở ra từ bên trong. Nhân viên công tác và nhóm diễn viên trong đoàn phim sôi nổi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ mình Dung Hủ vẫn cúi đầu xem điện thoại di động của mình, không biết suy nghĩ gì.

Mà ở cổng thành điện ảnh Tượng Sơn, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại. Trước khi chiếc xe này rời đi, tài xế còn kích động nói rằng: “Con gái tôi thật sự đặc biệt thích cậu, vợ tôi cũng đặc biệt thích cậu! Tôi rất thích «Mộ Thanh», «Hàm răng sắt thép» còn có «Phá thành» của cậu, Tần Trình, cậu phải cố lên, cậu nhất định phải cố lên nha!”

Tần Trình: “… Cám ơn.”

Tên đàn ông hơn năm mươi tuổi ở trước mặt nắm chặt tay bán manh cố lên, ưm, chắc là ai cũng có điểm bất đắc dĩ.

Thành điện ảnh Tượng sơn trước kia Tần Trình đã tới mấy lần, đã sớm quen thuộc, hai tay hắn cắm ở trong túi, đi trong làn gió se lạnh đầu thu, thanh quý đạm tĩnh. Giống như hoàn toàn không để mắt đến người đại diện phía sau, Tần Trình rũ mắt nhìn dưới mặt đất, hệt như sân vắng bước chậm mà đi tới, khí tràng cường đại lạnh như băng lại thẳng tắp ép xuống, ép tới nhiệt độ xung quanh đều chợt giảm ba độ.

Hai người cứ như vậy đi mười phút, Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được: “… Tôi sai rồi, Tần đại thiếu gia, tôi cũng không biết chiếc xe kia sẽ hư mà! Hơn nữa di động hết pin cũng không thể trách tôi… được rồi, là lỗi của tôi, tôi không chú ý tới di động hết pin. Có điều chúng ta tới cũng không chậm, lúc này mới buổi chiều năm giờ, mặc dù quả thật đợi gần hai giờ ở nơi hoang vu dã ngoại mới chờ được một chiếc xe taxi, nhưng không phải vẫn tới được sao…”

Tần Trình phút chốc nâng mắt, lạnh lùng quăng một con dao mắt.

Từ Tấn: “…”

Một lát sau, hắn giơ tay phải, trịnh trọng nói: “Nói đi, Tần đại thiếu gia, ngài là muốn tới tìm ai, có phải muốn tìm Lưu lão không? Tôi nghe nói «Tần vương thiên hạ» quay ngay ở Tượng sơn, tôi dẫn ngài đi tìm ổng. Hôm nay tôi nhẫn nhục chịu khó, ngài xem có được không?”

Nghe đến đây, Tần Trình rốt cuộc dừng bước lại: “Anh đi tìm xem, đoàn phim «Mai phục» ở chỗ nào?”

“A, «Tần vương thiên hạ» ở chỗ nào tôi đã sớm hỏi thăm rồi, ở…” Âm thanh đột nhiên dừng lại, Từ Tấn mãnh liệt ngẩng đầu: “«Mai phục»? «Mai phục» gì?”

Tần Trình hạ mắt liếc hắn một cái: “Chính là «Mai phục», anh phụ trách đi tìm.”

Từ Tấn: “…”

Mỗi ngày đoàn phim quay trong thành điện ảnh không có hai mươi cũng có mười lăm!

Thành điện ảnh lớn như vậy, bảo hắn tìm ra một đoàn phim nhỏ không có tiếng tăm gì từ cái ngóc ngách nào đây!

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.