Trong đôi mắt phượng sạch sẽ phản chiếu bộ dạng kinh ngạc của đối phương, Dung Hủ ngưng mắt nhìn Tần Trình, thoáng nhìn trong chốc lát, không phát hiện bất cứ dị thường nào. Người này giống như thật sự vô cùng kinh ngạc tại sao mình lại ở chỗ này, cũng là thật sự không biết, mình tiếp nhận nam chính bộ phim «Tầng mây màu đen» này.
Nếu đoàn phim «Tầng mây màu đen» muốn giữ bí mật, vậy tự nhiên cũng bao hết toàn bộ khách sạn.
Khách sạn này gần thành điện ảnh, chỉ có bốn tầng, vừa lúc có thể cho tất cả mọi người trong đoàn phim ở. Người có thể xuất hiện ở đây, tự nhiên có liên quan đến «Tầng mây màu đen», Dung Hủ tin tưởng lấy nhân phẩm Lương đạo, cho dù là Tần Trình tự mình yêu cầu ở nơi này, Lương đạo cũng sẽ không làm ra nhượng bộ.
Có điều… Tần Trình thế mà lại ở cách vách cậu, thế mà lại trùng hợp đến vậy?
Giống như nghe được lời trong lòng thiếu niên, Tần Trình giành trước một bước nói rằng: “Cậu ở cách vách tôi à?”
Nghi hoặc cuối cùng trong lòng Dung Hủ rốt cuộc cởi bỏ, cậu cười khẽ gật đầu: “Thật là khéo. Anh hẳn là khách mời của «Tầng mây màu đen» đi, tôi nghe nói, rất nhiều minh tinh đến làm khách mời bộ phim điện ảnh này, lại không nghĩ rằng, hóa ra anh cũng tới làm khách mời.”
Tần Trình mặc một cái áo bành tô vải nỉ màu đen sẫm, áo lông cao cổ màu trắng phối với áo khoác màu đen, có vẻ tuấn mỹ thời thượng. Hắn đứng ở trong hành lang an tĩnh này, yên lặng hạ mắt nhìn thiếu niên ở trước mắt, thoạt nhìn gặp biến không sợ hãi, không chút dao động, nhưng tay đặt ở trong túi áo lại lặng lẽ nắm chặt vài phần.
Chờ khi mở miệng, vẫn như trước là giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Cậu đóng chính là… Lăng Tiêu ư?”
Dung Hủ cười gật đầu, không có phủ nhận.
Khóe môi bất động thanh sắc cong lên một chút ý cười, Tần Trình vươn tay, thấp giọng nói: “Lần đầu tiên hợp tác, hợp tác vui vẻ.”
Dung Hủ cũng theo lẽ đương nhiên mà vươn tay ra, gắt gao bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ.”
Không bao lâu, hai người liền mỗi người tự trở về phòng, không nói chuyện thêm với nhau. Kỳ thật cũng không có gì để nói, đối với Dung Hủ mà nói, Tần Trình chỉ vừa vặn là khách mời của bộ phim cậu đóng chính mà thôi. Bộ phim điện ảnh này, nếu đã có mấy ảnh đế ảnh hậu Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ xác định làm khách mời, vậy thêm một Tần Trình, cũng không phải không thể.
Sau khi vào phòng, Dung Hủ rất nhanh cởi áo khoác ra, chuẩn bị rửa mặt. Lúc rửa tay, cậu theo bản năng nhớ tới: “Lòng bàn tay Tần Trình hình như có rất nhiều mồ hôi nhỉ? Hắn là loại thể chất dễ ra mồ hôi à?”
Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét mà qua, dường như đang phủ nhận lời của thiếu niên. Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ cầm quần áo đã cởi ra toàn bộ, vào phòng tắm, mở nước ấm ra.
Ngay trong nháy mắt tiếng nước ào ào tràn ngập toàn bộ gian phòng, Dung Hủ dường như nghe được một tiếng nhạc quen thuộc.
Đó là ca khúc chủ đề mở màn của «Tranh giành», tính tính thời gian, hiện tại vừa vặn đến giờ chiếu mỗi ngày của«Tranh giành».
Trong lòng nhanh chóng hiện lên suy nghĩ “có người đang xem «Tranh giành»”, chờ Dung Hủ tắt vòi nước lắng nghe, đã không còn nghe được bất luận tiếng vang gì. Mà cậu tự nhiên cũng không biết, ngay ở cách vách, người đàn ông nào đó trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn tính chuẩn thời gian, một giây không lệch mà mở TV lên xem «Tranh giành», âm thanh cái TV nảy thế mà lại vang đến vậy!
Sắc mặt Tần Trình tối sầm, lấy tốc độ nhanh nhất giảm âm lượng.
Trong TV, đã chiếu đến đoạn Mặc Sĩ Diêu quyết ý “vây công Ngụy quốc, điệu hổ ly sơn”. Chuyện tiến triển thực thuận lợi, Mặc Sĩ Diêu đã bố trí xong toàn bộ nhân mã, bày ra biểu hiện giả, gộp không thành kế và kế điệu hổ ly sơn lại một chỗ, cố ý đem tin tức giả tiết lộ cho gián điệp đã sớm biết được chi tiết, chỉ chờ cá mắc câu.
Sau khi mặt không đổi sắc xem xong hai tập hôm nay, Tần Trình trấn định bình tĩnh, không chút động dung. Hắn tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa muốn xem phát lại thêm một lần, ai ngờ! TV khách sạn này thế mà lại không có chức năng phát lại!
Tần Trình: “…”
Âm thanh lớn như vậy cũng thôi đi, ngay cả chức năng phát lại cũng không có! Đánh giá kém! Tuyệt đối phải đánh giá kém!
Hai tập «Tranh giành» này đều không có Mặc Sĩ Diêu và Đông Ly Lan đối diễn, nhưng dù bọn họ không gặp mặt, thì cũng có một chút liên hệ thiên ti vạn lũ. Chẳng hạn như sau khi Mặc Sĩ Diêu thả tin tức giả cho thám tử, thám tử đem tin tức truyền đến Lương quốc, một đường truyền đến tai Đông Ly Lan.
Mới đầu Đông Ly Lan còn thực hoài nghi Mặc Sĩ Diêu có lừa gạt hay không, nhưng hắn nhớ lại một lần đối địch khi hai người còn bé.
Trong lần đối địch năm đó, Mặc Sĩ Diêu lấy thực làm giả, dụ Đông Ly Lan vào trong cục, đợi hắn thả lỏng cảnh giác, tự nhận là dĩ nhiên thắng lợi, lại bắt ba ba trong hũ, đại thu toàn thắng.
Khi đó, tiểu Mặc Sĩ Diêu cười nói: “Sư huynh đừng giận, sư đệ luôn không thích đánh cược không có nắm chắc, cũng sẽ không làm cho mình bị vây ở hoàn cảnh xấu, lại càng không làm ra cái loại không thành kế này. Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không hiểu ta sao?”
Vì thế Đông Ly Lan cười nhạo nói: “Hắn giả vờ làm không thành kế, nhưng kỳ thật giấu diếm binh lực, không cần quản hắn, hắn tất nhiên đang lừa gạt.”
Hai tập hôm nay liền chấm dứt ở chỗ này: Đông Ly Lan quyết định xuất binh, Mặc Sĩ Diêu dùng không thành kế, điệu hổ ly sơn.
Lúc nghe ca khúc cuối phim vang lên, vô số khán giả đang xem đến chỗ khẩn trương nhất, bọn họ kích động đến tim cũng thắt lại, nhưng bỗng đột nhiên… liền kết thúc.
[ a a a a a a là ai viết kịch bản! Đây là cố ý đi, nhất định là cố ý! ]
[ tui mặc kệ, hôm nay tui muốn xem tập tiếp theo, hiện tại tui liền muốn xem! Tui muốn xem sắc mặt Thái tử điện hạ, chờ hắn phát hiện hắn lại bị sư đệ nhà hắn lừa, có phải sắc mặt hắn đặc biệt khó coi không, có phải hận không thể đánh chết Diêu Diêu nhà tui hay không ~ ha ha ha ha, Diêu Diêu nhà tui chính là một mỹ nhân tim đen như vậy đó, Thái tử điện hạ căn bản không chơi lại ~]
[ Diêu Diêu thật là lợi hại, hung hăng tính kế tâm tư Đông Ly Lan. Cái này gọi là cái gì, cái này kêu là thông minh bị thông minh hại! Nếu người Đông Ly Lan gặp được không phải là Diêu Diêu, có khả năng sẽ lựa chọn chiến thuật ổn thỏa một chút, nhưng hắn tự cho là hiểu Diêu Diêu, nhưng không biết Diêu Diêu còn hiểu rõ hắn hơn! ]
[ CP Lan Diêu của tui đầu đội thanh thiên! Mỗi một tập đều có đường mới!!! ]
[ hắc hắc hắc hắc, giơ lên cây cờ Lan Diêu, tui còn có thể tái chiến một trăm năm ~(≧▽≦)~ a a a ]
Một tập này mới vừa chấm dứt, rất nhiều khán giả liền đi tới topic, diễn đàn, đề tài, trang weibo của bên sản xuất «Tranh giành», tiến hành nhiệt liệt thảo luận.
Tất cả mọi người thảo luận đến kích động hưng phấn, nhất là đảng CP “Lan Diêu”, cặp CP này trong phim rõ ràng là đối diễn không nhiều lắm, lại cố tình để lại cho người ta đủ không gian để tưởng tượng.
Không đối diễn thì thôi, một khi có đối diễn, thì toàn bộ đều là cứng, toàn bộ đều là đường!
[ tui đứng thuyền Lan Diêu, không phục đến cãi! ]
Đã có người thích, tự nhiên cũng có người không thích. Trong quần thể khán giả «Tranh giành», hoặc là không có hứng thú với CP này, cũng lười thảo luận, hoặc là điên cuồng thích. Trong đó, người thích trên internet chiếm đa số, gần như không có mấy người nói chán ghét rõ ngoài mặt… Đương nhiên, cũng không phải không có.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: Lan Diêu một chút cũng không xứng! Một chút cũng không xứng! Một chút cũng không xứng! ]
… Nhấn vào weibo người này, thực dễ dàng liền phát hiện, bắt đầu từ tập Đông Ly Lan và Mặc Sĩ Diêu gặp lại, đã luôn luôn chống lại CP Lan Diêu. Nhưng mà, weibo hắn căn bản không có mấy fan, tất cả đều là nick cương thi, cho nên weibo hắn đăng cũng không có ai đáp lại.
Cho dù, chủ tài khoản này mỗi ngày đều kiên trì không ngừng đánh tag cho mình.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: không xứng không xứng không xứng! Diêu Diêu là của tui, Dung Dung cũng là của tui! Đông Ly Lan là ai, bảo hắn biến đi! #Lan Diêu# #Tranh giành# #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#]
Có một fan «Tranh giành» nhàm chán lật đến cái weibo này, hắn nhấn vào weibo đối phương nhìn, phát hiện nghị lực kiên trì không ngừng của po chủ này, hắn liền buồn cười, cho đối phương một bình luận mang tính đồng tình: [ nhìn bạn không có bình luận thiệt đáng thương^_^]
Tần Trình nhìn tới cái bình luận này: “…”
Sau một lúc lâu, Từ Tấn vừa mới đến sân bay thành phố S đột nhiên nhận được điện thoại: “Tôi vừa đến, làm sao vậy, chuyện đều xử lý xong… Cái gì?! Cậu hỏi tôi mua thuỷ quân như thế nào hả? Cậu muốn mua thuỷ quân gì… Chờ một lát, tôi đã vài năm không động tới chuyện thuỷ quân rồi, hiện tại sao cậu còn muốn marketing mình… Cái gì? Cậu nói mua thuỷ quân, mua fan cho nick nhỏ của cậu hả? Cậu còn có nick nhỏ? Nick nhỏ gì, sao cậu không nói cho tôi biết? Tần Trình, cậu nói cho tôi nghe rõ ràng một chút đi… này, Tần Trình, Tần Trình… shit! Cúp điện thoại của tôi!”
Sáng ngày hôm sau, Dung Hủ vừa tới đoàn phim, liền thấy La Chấn Đào rất nhanh đi tới.
Hôm nay La Chấn Đào trước hết đến đoàn phim xử lý một việc, vừa thấy Dung Hủ, hắn lập tức nhỏ giọng nói rằng: “Hôm nay mới vừa nhận được tin tức, hóa ra Tần Trình cũng muốn đến diễn bộ phim này. Tiểu Hủ, cậu với hắn coi như là quen biết, trước đó cậu biết chuyện này không?”
Sau khi vào phòng, nhiệt độ có chút tăng lên, Dung Hủ tiện tay cởi bỏ khăn choàng lông dê trên cổ, cười nói: “Ngày hôm qua em ở khách sạn gặp được hắn, hắn dường như quả thật muốn đóng bộ phim này. Có điều việc này cũng rất bình thường, anh La, không phải nói Ôn Tuyền cũng tới làm khách mời một chút sao?”
La Chấn Đào nghe vậy, kinh ngạc nói rằng: “Cậu một chút cũng không kinh ngạc ư?”
Dung Hủ nhẹ nhàng nhíu mày: “Em cần kinh ngạc cái gì?”
La Chấn Đào im lặng một khắc: “Tuy rằng bộ phim «Tầng mây màu đen» này xem như một ngoại lệ, nhưng mà Tần Trình vội vàng tới làm vai phụ cho cậu, cậu một chút cũng không thấy… không được tự nhiên ư?”
Ý cười trên mặt nhất thời cứng đờ, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía La Chấn Đào. Hai mắt cậu chậm rãi trợn to, một lát sau, Dung Hủ từng chữ một nói rằng: “… Tần Trình, không phải là khách mời ư?”
La Chấn Đào bừng tỉnh đại ngộ: “A, anh nghĩ cậu đã sớm biết. Lần này hắn thật sự không phải là tới làm khách mời, sáng hôm nay anh nghe được, vốn dĩ đoàn phim mời hắn làm khách mời. Giống như mấy người Ôn Tuyền vậy, chỉ sắm vai chính mình, nhiều nhất là lên sân khấu mấy chục giây, một phút đồng hồ. Nhưng mấy ngày hôm trước bên Tần Trình nói, quyết định sắm vai một nhân vật trong «Tầng mây màu đen». Cho nên mấy người Ôn Tuyền đúng là khách mời, sắm vai vẫn là chính bọn họ. Nhưng Tần Trình nói, hắn sắm vai chính là người viết lời ngự dụng của Lăng Tiêu, Cố Minh Tu!”
Trong lòng đột nhiên chấn động, môi Dung Hủ mấp máy, vừa muốn mở miệng hỏi lại, bỗng nhiên liền nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô đè thấp.
“Tần thần! Tần thần thiệt đẹp trai a a a a!!!”
Dung Hủ theo bản năng quay đầu nhìn qua, lúc tầm mắt va chạm vào người kia, phút chốc dừng lại.
Chỉ thấy ở cửa phòng trang điểm, một người đàn ông cao ngất tuấn mỹ đang hơi hơi cúi đầu, tùy ý thợ tạo hình giúp mình chỉnh lý áo. Hắn mặc một bộ trường sam đơn giản màu đen, bên ngoài cũng bọc một cái áo khoác màu sắc hơi đen hơi trầm, đôi chân thon dài thẳng tắp bị quần dài màu đen bao bọc. Một thân quần áo này, kèm theo một ít sợi vải rách rách, thoạt nhìn hoang bại u buồn.
Mái tóc không biết nối dài lúc nào, một sợi dây da cột hết toàn bộ tóc hắn ra sau, chỉ để lại một chút tóc mai bên má trái, che khuất rìa mắt. Hắn chỉ đứng ở nơi đó, không cười không động, liền có một loại hơi thở yên bình suy sút của nghệ thuật gia, không hợp với người xung quanh.
Tần Trình rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt để thợ tạo hình chỉnh lý, môi mỏng mím nhẹ. Giống như đã nhận ra tầm mắt thiếu niên, hắn ngẩng đầu nhìn sang Dung Hủ. Tầm mắt hai người trên không trung giao nhau, song song ngơ ngẩn.
Thật lâu sau, Tần Trình hơi hơi cong môi, lộ ra một nụ cười bình thản.
Dung Hủ run rẩy một hồi, trả về một nụ cười, nhưng trong lòng có một chút cảm giác kỳ dị khó hiểu tản ra.
Mà đây, mới là ngày đầu tiên sau khi đoàn phim «Tầng mây màu đen» khởi động máy.
Hết chương 34