Sáng hôm sau, Dương Diễn mở cửa phòng của Bạch Nhã Băng thấy cô vẫn còn say giấc anh liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu lái xe rời khỏi Dương gia. Vốn dĩ anh định nói cho Bạch Nhã Băng biết chuyện tối qua nhưng quay về thấy cô đã ngủ nên anh đã không nói.
Tập đoàn Dạ thị
Dương Diễn đeo kính râm dáng vẻ phong lưu, môi luôn nở nụ cười thu hút ánh nhìn của tất cả nhân viên nữ ở Dạ thị, anh tháo mắt kính mỉm cười hỏi tiếp tân:
“Tôi muốn gặp chủ tịch của cô, không biết chủ tịch có ở đây không?”
Nữ nhân viên tiếp tân ấy thất thần nhìn anh không rời mắt, cô nở một nụ cười đầy phấn khích, đáp lại:“Không ạ, chủ tịch đi ra ngoài bàn việc với đối tác rồi nếu anh có chuyện gì thì có nói với tôi khi chủ tịch quay về tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
“Không cần đâu, tôi sẽ ở đây đợi.” Dương Diễn không nhanh không chậm đáp lại.
Đúng lúc ấy, Dạ Thành Đông quay trở về Dạ thị, Dương Diễn vừa nhìn thấy anh liền tiến đến vẫy tay chào:“Chào! Tôi là anh rể của Dĩ Tường tôi tên là Dương Diễn.”
“Anh rể?” Dạ Thành Đông cau mày, nhìn Dương Diễn bằng ánh mắt nghi hoặc, từ khi nào Bạch Nhã Băng lại có thêm một người anh vậy chứ? Đúng rồi, anh đã từng nghe Lục Dĩ Tường nói hiện tại Bạch Nhã Băng đang ở Dương gia, người đứng trước mặt của anh cũng họ Dương, anh nheo mắt cất giọng hỏi:
“Anh là người của Dương gia?”
“Đúng thế, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói cho anh biết liên quan đến Hạ Tử Quyên.” Dương Diễn khẽ gật đầu nói.
Dạ Thành Đông đưa Dương Diễn đi lên phòng làm việc của mình nói chuyện, hai người các anh ngồi xuống, Dạ Thành Đông nghiêm túc cất giọng hỏi Dương Diễn:
“Rốt cuộc là có chuyện gì anh mau nói đi.”
Dương Diễn chậm rãi cất tiếng nói cho Dạ Thành Đông biết:“Dụ Bối nghi ngờ Hạ Tử Quyên đã biết chuyện cô ta là giả nên có ý muốn giết người diệt khẩu đấy, cô ta bảo thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tôi biết với thế lực của anh thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với Hạ Tử Quyên nhưng tốt nhất là anh vẫn nên đề phòng cảnh giác thì hơn.”
“Tại sao anh lại biết chuyện này? Là ai đã nói với anh?” Dạ Thành Đông vẫn cau chặt đôi mày, có chút nghi ngờ những lời mà Dương Diễn đã nói, anh và Dương Diễn không quen không biết tại sao lại nói chuyện này cho anh biết chứ?
Dương Diễn nghe ngữ điệu mà Dạ Thành Đông hỏi thì biết Dạ Thành Đông nghi ngờ mình, anh cười nhạt từ từ trả lời:“Chính miệng Dụ Bối đã nói cho tôi biết, anh yên tâm tôi chỉ có lòng tốt muốn nói cho anh biết vậy thôi, dù sao Hạ Tử Quyên cũng là bạn thân của Nhã Băng tôi không thể trơ mắt đứng nhìn bạn của em gái mình gặp nguy hiểm được.”
“Cảm ơn anh vì đã báo cho tôi.” Dạ Thành Đông chớp mắt, cười nhạt cảm ơn Dương Diễn, vừa nhìn Dương Diễn đã biết Dụ Bối đã bị cái nhan sắc lãng tử, đào hoa Dương Diễn mê hoặc rồi, Dụ Bối anh cũng không phải mới biết ngày một ngày hai, nói đến độ mê trai đến mức ngu muội thì không ai qua nổi Dụ Bối.
“Không có gì đâu, xong chuyện rồi tôi xin phép đi đây.” Dương Diễn đứng dậy, đeo kính quay người rời khỏi.
Vừa đi được vài bước tiếng chuông điện thoại của Dương Diễn vang lên, người gọi đến không ai khác chính là Hứa Tiểu Niệm, anh mới vừa ấn nút nghe thì đã bị Hứa Tiểu Niệm quát lớn sắp điếc cả tai:“Dương Diễn! Anh hãy mau đến trung tâm mua sắm cho em, em sắp bị mấy cô bạn gái của anh giết chết rồi này.”
“Bạn gái? Đã có chuyện gì...” Dương Diễn chưa kịp nói dứt câu thì Hứa Tiểu Niệm đã cúp máy, anh nhăn nhó vội vàng rời khỏi Dạ thị chạy đến trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm
Dương Diễn vội vàng chạy vào bên trong tìm kiếm Hứa Tiểu Niệm, thấy Hứa Tiểu Niệm đang bị mấy cô bạn gái của mình vây quanh anh nhanh chân tiến đến bảo vệ cho cô:“Các cô đang làm cái gì vậy?”
Mấy cô bạn gái của Dương Diễn ngay tức khắc im lặng, lùi lại, một trong số bọn họ đứng ra tức giận hỏi anh:“A Diễn! Có phải anh vì cô ta mà chia tay với em không?”
“Đúng đó, có phải không?” Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng.
“Tôi đã nói với các cô bao nhiêu lần rồi giữa tôi và anh ấy chỉ là...” Hứa Tiểu Niệm chưa kịp nói hết đã bị Dương Diễn cắt ngang.
“Đúng vậy, tôi quen với các cô chẳng qua chỉ là quen cho vui thôi, đã đến lúc tôi cần nghiêm túc trong một mối quan hệ rồi nên tôi mới chia tay với các cô. Từ trước đến nay người tôi yêu chỉ có một đó chính là Tiểu Niệm, tôi mong các cô không làm phiền cô ấy nữa nếu không đừng trách tôi.” Dương Diễn nghiêm túc đáp trả, anh thẳng thắn thừa nhận, nói ra tình cảm mà anh luôn che giấu bấy lâu nay.
Hứa Tiểu Niệm tròn mắt, đứng hình nhìn Dương Diễn, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, kinh ngạc không thể tin được, mấy cô bạn gái của anh tức tối nhưng vẫn không thể làm gì được chỉ có thể giậm chân rời đi. Dương Diễn quay người lại nhìn thẳng vào Hứa Tiểu Niệm nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành nói:
“Tiểu Niệm! Anh đã nói ra những lời thật lòng mình, em có thể cho anh một cơ hội để ở bên cạnh em không?”
Hứa Tiểu Niệm rút tay ra, khẽ lắc đầu từ chối:“Xin lỗi, em đã có người trong lòng rồi.”
“Người trong lòng em có phải là Nhã Băng không? Người em thích chính là Nhã Băng đúng không?” Dương Diễn buồn bã, không nhanh không chậm hỏi cô, anh nhận ra anh chỉ là muốn khẳng định lại mà thôi.
Hứa Tiểu Niệm rất ngạc nhiên khi anh biết chuyện này, cô cũng không cần giấu nữa, cô gật đầu thừa nhận với anh:“Đúng, người em thích chính là Tiểu Băng, lần đầu tiên em gặp Tiểu Băng chính là lúc em và cô ấy bị bắt cóc, lúc ấy em rất sợ đã khóc không ngừng chính cô ấy đã dỗ dành, trấn an em còn đưa cho em thanh socola bảo em ăn cho đỡ đói, bảo vệ em không cho bọn bắt cóc đưa em đi. Kể từ lần đó, hình ảnh một cô bé xinh xắn, dũng cảm đã khắc sâu trong đầu em.”
“Cũng chính là đó em đã thích Nhã Băng sao?”
Hứa Tiểu Niệm cười nhẹ khẽ lắc đầu:“Lần thứ hai em gặp Tiểu Băng là năm em mười bốn tuổi, lúc ấy em bị người khác bắt nạt một lần nữa cô ấy bảo vệ em trong khi không hề biết em là ai, nhưng em vừa nhìn đã nhận ra ánh mắt ấy, nụ cười ấy em không thể nào quên được. Sau đó cô ấy còn nói với em rằng tuy là con gái nhưng đừng yếu đuối để người khác bắt nạt mình, phải mạnh mẽ lên, tự bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng bắt nạt người khác và cũng tuyệt đối không được để cho người khác bắt nạt mình, đừng để cho bản thân mình phải chịu thiệt thòi.Cũng chính từ lúc đó, em đã lấy Tiểu Băng làm mục tiêu của mình, mọi thứ mà em cố gắng đều vì cô ấy.”
“Nhưng em và Nhã Băng sẽ không bao giờ có kết quả.” Dương Diễn cố níu kéo, nuôi hy vọng, hy vọng rằng cô sẽ suy nghĩ lại có thể chấp nhận anh.
“Em biết chứ, tình yêu của em không cần đáp lại. A Diễn! Anh hãy bỏ cuộc đi, chúng ta không thể nào đâu, em hy vọng sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.” Hứa Tiểu Niệm mỉm cười rồi quay người đi.
Dương Diễn dõi theo Hứa Tiểu Niệm, đôi mắt đỏ hoe đầy đau khổ, khóe mắt của anh đã rươm rướm nước mắt, nói:“Chỉ vì một câu nói em thích những chàng trai hơi quậy phá, có vẻ ngoài lãng tử mà anh đã thay đổi bản thân mình trở thành chàng trai mà em thích. Có lẽ anh đã sai, anh quậy phá, suốt ngày ăn chơi, quen cô này đến cô khác chỉ vì muốn có được sự chú ý của em nhưng bây giờ anh đã biết mình đã dùng sai cách rồi.”
Dương Diễn quay người đi, giọt nước mắt ở khóe mắt của anh lặng lẽ rơi xuống:
“Nếu chúng ta đã không thể thì cũng không sao cả, anh vẫn sẽ luôn dõi theo em, ủng hộ, bảo vệ em chỉ cần em hạnh phúc thì anh đã vui rồi.”