Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 31: Chương 31: Cô Ấy Có Quyền Kiêu Ngạo




Buổi chiều, Bạch Nhã Băng tan làm bước lên xe đi đến chỗ hẹn, trên xe cô lấy điện thoại ra nhắn cho Lục Dĩ Tường:

“Tôi có chút công việc nên sẽ về muộn không cần đợi tôi.”

“Ừm...” Lục Dĩ Tường chỉ nhắn vỏn vẹn một chữ đáp lại rồi tập trung cao độ lái xe âm thầm đi phía sau của Bạch Nhã Băng, anh cố gắng giữ một khoảng cách nhất định để cho cô không nghi ngờ, phát hiện.

Bạch Nhã Băng đến một nhà hàng sang trọng, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, lạnh lùng bước vào trong đi theo sau chính là Hoàng Việt, Jack. Nhà hàng đã được bao trọn nên cô vừa vào đã có người dẫn đến một căn phòng ăn rộng lớn.

Cánh cửa vừa mở ra, Bạch Nhã Băng đã cảnh giác cao, đưa mắt quan sát xung quanh rồi bước đến, bốn người đàn ông ngồi trong phòng thấy cô bước vào liền đứng lên tươi cười chào hỏi:

“Bạch tiểu thư! Cuối cùng cô cũng đến rồi, rất hân hạnh được gặp cô.”

Bạch Nhã Băng chỉ khẽ gật đầu thay lời chào đi đến ngồi xuống ghế, chân vắt chéo cả người cô toát ra sự lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Bốn người mời tôi đến đây là có chuyện gì để nói đúng không? Không chỉ đơn giản là gặp mặt chào hỏi.”

“Thông minh đấy, vậy thì để tôi nói thẳng dạo này bang của chúng tôi gặp một chút khó khăn về việc vận chuyển thuốc phiện tôi mong cô có thể giúp chúng tôi vận chuyển thuận lợi một chút còn có cả vũ khí nữa, với thế lực của cô thì chắc chắn sẽ thành công.” Ngô Kỳ Nhiên tỏ ra khinh thường lên tiếng với ngữ điệu không phải là nhờ vả mà là ép buộc, bắt cô phải đồng ý.

Bạch Nhã Băng cười khẩy một tiếng, một nụ cười trào phúng, khinh thường, cô chỉ im lặng nhìn bọn họ, Ngô Kỳ Nhiên thừa biết rằng Bạch gia không bao giờ động đến thuốc phiện và vũ khí nên thấy cô im lặng như thế liền vội nói:

“Tôi biết Bạch gia xưa nay không hề có hứng thú với hai thứ này, thuốc phiện thì cô có thể không giúp nhưng vũ khí thì cô phải giúp.”

“Ồ...Vậy thì các người hãy cho tôi một lý do vì sao tôi phải giúp các người.” Bạch Nhã Băng cầm ly rượu lắc lư, ánh mắt lơ đãng, dáng vẻ của cô rất dửng dưng, xem thường.

Người đàn ông ngồi cạnh Ngô Kỳ Nhiên rất khó chịu với cái thái độ này của cô nhưng phải cố kìm nén lại, giọng nói cất lên đầy ý đe dọa:

“Bạch tiểu thư! Cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng có tưởng rằng là mình là người của Bạch gia thì kiêu ngạo, cô còn non lắm thật sự không thể hiểu tại sao Bạch Triết lại có thể giao lại Bạch gia và Bạch thị cho cô.”

“Đúng đó, Bạch Nhã Băng cô đừng có mà ở đó kiêu ngạo, ở đây cô không có tư cách kiêu ngạo đâu.” Ngô Kỳ Nhiên chỉ thẳng vào mặt của cô lớn tiếng.

Hoàng Việt cùng Jack trừng mắt, tức tối định bước lên thì bị Bạch Nhã Băng ngăn lại, cô vừa định mở miệng nói thì bên ngoài có một giọng nói quen thuộc vang lên, cánh cửa từ từ mở ra:

“Ai bảo cô ấy không có tư cách kiêu ngạo chứ? Vợ của tôi vừa xinh đẹp vừa tài giỏi kiêu ngạo là đúng thôi, à không, phải nói là như thế này từ khi sinh ra thì cô ấy thì cô ấy đã có quyền kiêu ngạo rồi. Còn các người muốn kiêu ngạo thì phải xem lại có tư cách đó không đã.” Lục Dĩ Tường bước vào đứng trước mặt của bọn họ cao ngạo cất giọng.

Bạch Nhã Băng nheo mắt lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Dĩ Tường ở đây:

“Lục Dĩ Tường! Tại sao anh lại ở đây?”

Cô đứng dậy tiến đến đứng cạnh của anh nghiến răng nói:“Lục Dĩ Tường! Anh dám theo dõi tôi sao?”

“Lục Dĩ Tường? Cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Lục thị Lục Dĩ Tường?”

Nhậm Thanh cùng những người khác đứng dậy kinh ngạc khi nghe lúc nãy Lục Dĩ Tường gọi cô là vợ, Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường đã kết hôn với nhau từ lúc nào mà họ lại không hề hay biết gì chứ?

Lục Dĩ Tường nhìn bọn họ với cặp mắt lạnh lùng, sắc bén cả người tỏa ra hàn khí đáng sợ, bọn họ vẫn không biết sợ là gì Ngô Kỳ Nhiên lớn tiếng uy hiếp, đe dọa cô:

“Bạch Nhã Băng! Tôi nói cho cô biết nếu như hôm nay cô không đồng ý giúp chúng tôi vụ này thì cô đừng hòng ra khỏi chỗ này.”

Vừa nói dứt tiếng thì có rất nhiều thuộc hạ của bốn người đàn ông kia bước vào gương mặt ai nấy đều đầy vẻ hung tợn, Bạch Nhã Băng vẫn không hề sợ hãi, cô rất điềm tĩnh, dửng dưng đôi mày hơi nhướng lên nói:

“Hôm nay, tôi không có đem theo người của mình đến bởi vì chỉ cần có ba người chúng tôi à không bây giờ là bốn rồi chỉ cần có bốn người chúng tôi thì cũng đã đủ để các người vô quan tài rồi đem theo nhiều làm gì cho phiền phức.”

“Cô đừng có mà tự tin thái quá để xem ai vô quan tài trước.” Nhậm Thanh trừng mắt vẻ mặt đắc ý ngay lập tức đáp lại.

“Tất nhiên là ông vào quan tài trước rồi.” Từ bên ngoài, giọng nói của Phương Thần vang vọng vào, Phương Thần cùng Tần Đình Danh, Dạ Thành Đông và Âu Hoằng Phong bước vào khiến cho bọn họ kinh hãi, mắt trợn trắng.

“Tại sao cả người đứng đầu của Tần gia và Dạ Tử Môn đều đến đây?”

Lục Dĩ Tường nhấn nhẹ người của Bạch Nhã Băng ngồi xuống ghế, vẻ mặt khác hẳn với lúc nãy anh tươi cười, dịu dàng, sủng nịnh nói:

“Em cứ ngồi ở đây xem là được để bọn anh xử lý bọn chúng.”

Dứt lời, bọn người Lục Dĩ Tường đã lao đến xử lý, Hoàng Việt cùng Jack cũng nhanh chóng đến giúp, Bạch Nhã Băng ngồi vắt chân ở đấy đôi mày hơi nhướng lên đầu gật gù nhìn Lục Dĩ Tường lẩm bẩm một mình:“Thân thủ không tồi, lần trước bắn súng cũng rất được, lão công của mình phải như thế chứ.”

Rất nhanh chóng, các anh đã xử lý xong tất cả bọn họ, bốn người đứng đầu lúc nãy cũng nằm dưới sàn kêu la như lợn bị chọc tiết, Bạch Nhã Băng đứng dậy từ từ bước đến, cô cố tình giẫm đạp lên bàn tay của Ngô Kỳ Liên khiến cho ông đau đớn la lên một cách thảm thiết, Nhậm Thanh nằm la liệt dưới chân của cô cố gắng lấy hơi nói:

“Bạch Nhã Băng! Cô không hề giống với những gì mà Bạch An Lương đã nói.”

“Bạch An Lương? Ông ta đã nói gì với các ông?” Bạch Nhã Băng khẽ cau mày ánh mắt có chút ngạc nhiên hỏi.

“Ông ta nói cô là một kẻ nhát gan, bất tài chỉ là một đứa con gái yếu đuối chỉ cần dọa một chút đã sợ mất mật.” Nhậm Thanh nhanh chóng đáp lại.

Bây giờ, Bạch Nhã Băng nhếch môi cười lạnh đã hiểu ra Bạch An Lương chính là mượn dao giết người muốn bọn họ thay ông ta trừ khử cô:

“Đúng là đồ ngu ngốc, cũng chính vì sự ngu ngốc của các người mà kể từ ngay mai các bang, tập đoàn mà các người đã xây dựng nên sẽ biến mất mãi mãi trên thế gian này.”

Lục Dĩ Tường thấy cô chuẩn bị quay người đi liền lên tiếng nói với cô, giọng nói rất độc ác, tàn nhẫn:“Tiểu Băng! Em xem em có nên lấy đi một số bộ phận nào đó trên cơ thể của bọn họ để làm quà tặng cho cậu em không?”

Bạch Nhã Băng hơi cong khóe môi lên, ánh mắt thích thú gật gù nhìn anh rồi lạnh giọng bảo:“Xém chút thì tôi quên mất phải mang quà gặp mặt. Jack! Hoàng Việt! Hai người hãy xử lý bọn họ cho tôi, tôi muốn bốn món quà gặp mặt phải khác nhau phải có một bàn tay, một cái lưỡi, một đôi mắt và hai cái lỗ tai.”

“Vâng!” Hoàng Việt, Jack lấy dao trong người ra, một số thuộc hạ của Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh cũng ở lại giúp một tay.

Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường cùng bọn người Tần Đình Danh rời khỏi căn phòng đầy mùi máu tanh đấy, phía sau họ chính là những tiếng hét thất thanh, chói tai đầy đau đớn khiến cho người khác nghe thấy đã rùng mình, sợ mất mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.