Đến quán ăn, Lục Dĩ Tường xuống xe bước nhanh vào bên trong tìm kiếm Bạch Nhã Băng, nhìn thấy Bạch Nhã Băng đang ăn uống, trò chuyện vui vẻ với bọn người Hạ Tử Quyên, anh tiến đến khẽ gọi cô:“Tiểu Băng!”
Bạch Nhã Băng quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn, cô xoay người lại, không nhanh không chậm cất tiếng bảo:“Anh đến rồi sao? Anh hãy mau ngồi xuống ăn cùng với mọi người đi.”
Ực...Lục Dĩ Tường đứng bên cạnh của Bạch Nhã Băng, nghe cô nói thế anh nuốt một ngụm nước bọt, toát cả mồ hôi, thà rằng cô mắng anh hay làm gì đó còn hơn là tỏ ra bình thường như vậy anh thấy càng nguy hiểm hơn. Bạch Nhã Băng thấy anh vẫn còn đứng đó liền cau mày nhìn anh, nói:
“Sao anh còn đứng ở đó, mau ngồi xuống ăn đi, em biết là anh vẫn chưa ăn, thường thì anh sẽ đợi em về ăn cùng, nhưng bây giờ em đã ăn cùng mọi người rồi thì anh cũng ngồi xuống ăn đi.”
Lục Dĩ Tường vẫn đứng trơ ra đó, cô thấy thế liền trừng mắt, nghiêm giọng:
“Bây giờ anh có ngồi xuống ăn không?”
“Anh ăn, anh ngồi xuống ăn đây.” Lục Dĩ Tường kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhã Băng, đầu gật gật, cầm đũa lên ăn.
Bọn người Từ Phương Hiểu mím môi, khẽ bật cười, Dạ Thành Đông cùng mọi người cũng đến ngay sau đó, thấy Lục Dĩ Tường ngồi ăn không có chuyện gì xảy ra liền nâng mày nhìn mấy người các cô.
Clara vẫy vẫy tay lên tiếng nói:“Các anh cũng ngồi xuống ăn cùng bọn em đi.”
Bốn người các anh gương mặt có chút ngơ ngơ nhưng vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh các cô.
Ở một nơi khác, Dụ Bối đang đi dạo chơi, mua sắm thì bỗng ở đâu có một đám người kéo cô vào con hẻm hẻo lánh, ít ai qua lại, Dụ Bối hoảng sợ, xanh cả mặt mày, lắp bắp hỏi:
“Mấy...mấy người...mấy người là ai? Sao lại kéo tôi vào đây?”
Một người đàn ông cao to, lực lưỡng, xăm những hình xăm rất dữ tợn cầm con dao đặt lên mặt Dụ Bối, khóe miệng nhếch lên nói:
“Mày không cần biết bọn tao là ai, mày chỉ cần biết mày đã động đến người không nên động, hôm nay bọn tao chỉ cảnh cáo mày thôi tốt nhất là mày nên an phận nếu không tao rạch nát mặt của mày.”
Dụ Bối sợ đến bật khóc, cả người run bần bật, đợi tất cả bọn họ rời đi, Dụ Bối mới thả lỏng cơ thể, nước mắt rơi xuống, ánh mắt đầy căm phẫn, tức giận, nghiến răng kèn kẹt:“Bạch Nhã Băng! Nhất định là cô, người sai bọn họ đến đây cảnh cáo tôi chắc chắn là cô, chuyện này tôi sẽ không bao giờ bỏ qua, nhất định sẽ đòi lại.”
Ở quán ăn, mọi người đều nói chuyện vui vẻ nhưng chỉ có Lục Dĩ Tường là im lặng, không nói một lời nào, trong lòng anh vẫn không ngừng lo lắng, thấp thỏm, Bạch Nhã Băng càng im lặng, không mắng, không trách gì anh càng sợ hơn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh đứng dậy nói với Bạch Nhã Băng:“Tiểu Băng! Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Clara bật cười, từ lúc Lục Dĩ Tường vào đến giờ cô luôn quan sát nét mặt của anh, nó rất buồn cười, kiểu như Bạch Nhã Băng là một quả bom nổ chậm, anh đang thấp thỏm, lo sợ không biết khi nào nó nổ, thấy anh đã đi ra ngoài, cô cất tiếng nói với Bạch Nhã Băng:
“Tiểu Băng! Cậu chơi chiêu này thật sự rất là ác đấy, hành hạ anh ấy sợ đến không dám nói gì.”
Bạch Nhã Băng nhún vai, vẻ mặt vô tội đáp lại:“Tớ có làm gì đâu chứ? Rõ ràng là tớ bảo anh ấy ngồi xuống ăn thôi mà, tớ có mắng hay đánh anh ấy đâu, cậu đừng có đổ oan cho tớ.”
Hạ Tử Quyên chỉ chỉ Bạch Nhã Băng, khóe môi cong lên cười nhẹ:“Chính vì cậu im lặng, đối xử tốt với anh ấy, anh ấy mới sợ đấy theo tớ thấy thà là cậu mắng hay đánh anh ấy vài cái có lẽ anh ấy sẽ thấy an tâm, đỡ sợ hơn đấy.”
Bên ngoài, gương mặt Lục Dĩ Tường trở nên rất lạnh lẽo, khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy trong quán, anh lãnh đạm cất giọng đáp lại người bên kia điện thoại:
“Làm tốt lắm, từ bây giờ nhất cử nhất động của Bạch An Lương đều phải báo cho tôi biết.”
Lục Dĩ Tường quay đầu vô tình nhìn thấy Bạch Nhã Băng cùng mọi người đã ra liền nhanh chóng cúp máy, anh thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, tươi cười đi đến bên cạnh Bạch Nhã Băng, cô cười như không cất tiếng nói với anh:
“Chúng ta quay về thôi.”
Lục Dĩ Tường gật gật đầu, mau chóng mở cửa xe cho cô, mọi người thấy dáng vẻ căng thẳng, lo lắng của Lục Dĩ Tường mà không khỏi phì cười, chiếc xe của anh từ từ lăn bánh rời khỏi đấy.
Trên xe, cứ cách vài giây Lục Dĩ Tường lại quay sang nhìn Bạch Nhã Băng một cái, cô giả vờ không quan tâm đến anh, hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ, muốn cười nhưng phải cố nhịn, nếu cô mà quay sang nhìn anh chắc chắn cô sẽ bật cười.
Bạch Nhã Băng nghiêm mặt nói:“Anh đừng có cách một chút lại nhìn em như thế, lo tập trung lái xe đi, anh muốn xảy ra tai nạn hay sao?”
Lục Dĩ Tường lắc lắc đầu, mắt hướng thẳng, ngồi thẳng lưng lên:“Anh tập trung lái xe đây.”
Lục gia
Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Dụ Bối, Lê Ngọc Quân gương mặt nhăn nhó, vặn vẹo vẫy vẫy tay bảo hai người mau đến, ngón tay chỉ chỉ Dụ Bối đang ôm lấy bà.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao cô ta lại ở đây?” Lục Dĩ Tường khẽ nhíu mày, gương mặt khó chịu khi nhìn thấy Dụ Bối, không biết cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?
Dụ Bối đứng dậy tiến đến ôm Lục Dĩ Tường, anh phản xạ nhanh, né ra, chỉ thẳng vào Dụ Bối, phun ra một câu:
“Có chuyện gì thì đứng ở đó nói đừng có lại gần tôi, tôi rất thích sạch sẽ đừng làm bẩn quần áo của tôi.”
“Dĩ Tường! Ý của anh là em dơ bẩn sẽ làm bẩn quần áo của anh sao?” Dụ Bối tức tối, trợn mắt, giậm chân, lớn tiếng hỏi anh.
“Đó là cô nói chứ tôi không có nói.” Lục Dĩ Tường lạnh nhạt đáp lại, anh tặng cho Dụ Bối một nụ cười chế giễu, mỉa mai.
Dụ Bối chỉ tay thẳng vào Bạch Nhã Băng lớn tiếng nói:“Dĩ Tường! Anh có biết cô ta mới vừa làm gì với em không? Cô ta đã cho giang hồ chặn đường em, cảnh cáo em là rời xa anh, không được vây vào cô ta nếu không cô ta sẽ cho bọn họ đến rạch nát mặt của em.”
Đôi mày Bạch Nhã Băng khẽ nhíu lại, cô sai người cảnh cáo Dụ Bối từ lúc nào chứ? Còn là giang hồ nữa chứ, đôi mắt của cô không một chút gợn sóng, gương mặt lạnh như băng, điềm nhiên nói:
“Dụ Bối! Cô xứng để tôi cho người đến cảnh cáo cô sao? Tôi nói cho cô biết, từ trước đến giờ Bạch Nhã Băng không thích cho người đến cảnh cáo người khác nếu như tôi đã xác định được mục tiêu thì người đó chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Dụ Bối bị ánh mắt sắc lạnh của Bạch Nhã Băng làm cho run sợ, cánh tay từ từ rụt lại, lúc trước Dụ Bối cứ nghĩ Bạch Nhã Băng là người dễ bắt nạt, tuy bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng như thế nhưng thật ra cô rất chết nhát nhưng không ngờ những suy nghĩ kia của cô ta hoàn toàn sai lầm.
Bạch Nhã Băng tiến một bước đến gần Dụ Bối, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh, không nhanh không chậm cất giọng nói:
“Cô nhớ kĩ cho tôi với thế lực của Bạch gia, giết một người dễ dàng như giết một con kiến vì vậy không có lý do gì mà tôi lại rảnh hơi cho người đi cảnh cáo cô hết. Còn nữa, Bạch gia tôi không có thiếu người đến mức phải thuê giang hồ đến cảnh cáo, cô không xứng để tôi tiêu tiền như thế.”
“Bạch...Bạch gia? Cô...cô là người của Bạch gia?” Dụ Bối cả kinh, miệng lắp bắp hỏi, cô không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe được, người mà cô động đến lại là người của Bạch gia, lúc đầu cô chỉ nghĩ Bạch Nhã Băng là một nhân viên làm ở Bạch thị mà thôi.
Lục Trân Trân ngồi ở đó xem kịch nãy giờ cũng đã đủ rồi, cô đứng dậy bước đến lên tiếng nói:“Dụ Bối! Cô chưa biết thân phận của chị dâu tôi sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, chị dâu của tôi là người đứng đầu của Bạch gia cũng là chủ tịch của tập đoàn Bạch thị, người mà cô không bao giờ có thể động đến.”
“Dụ Bối! Cô còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì cô hãy mau rời khỏi nhà của tôi đi.” Lục Dĩ Tường đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn Dụ Bối dù chỉ một lần, mỗi lần anh gặp cô ta đều có chuyện, anh cảm thấy Dụ Bối rất chướng mắt, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, khinh bỉ.
Dụ Bối giận dữ nhưng lại không thể làm được gì chỉ có thể nuốt cơn tức trở ngược xuống bụng rồi rời khỏi Lục gia.