Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 9: Chương 9: Giả Vờ Say




Quán bar Lovers

Lục Dĩ Tường cùng bọn người Tần Đình Danh đã đến từ sớm đợi Bạch Nhã Băng đến, các anh đứng trên tầng trên quan sát xuống nhìn thấy Bạch Nhã Băng đến hôm nay, cô mặc áo thun trơn màu trắng phối cùng quần jean bó màu đen bên ngoài là áo khoác da màu đen, đôi giày boot cổ cao cũng là màu đen, Lục Dĩ Tường vừa thấy cô liền nở nụ cười, người có chút thẳng dậy Âu Hoằng Phong vỗ lưng của anh lên tiếng:

“Đừng nóng vội chứ chỉ mới vừa gặp thôi mà mắt đã sáng rực lên rồi.”

Ở bên dưới, Hoàng Việt tiến đến gần Bạch Nhã Băng khẽ nói vào tai của cô:

“Tiểu thư! Lục Dĩ Tường cùng bạn của anh ta đang ở trên quan sát chúng ta.”

Bạch Nhã Băng nhếch mép cười nhạt bình thản đáp lại:“Cứ mặc kệ anh ta tôi muốn xem anh ta sẽ bày ra trò gì?”

Bạch Nhã Băng bước vào một căn phòng Hoàng Việt, Jack cũng bước vào những người khác đứng ở bên ngoài canh gác, Tần Đình Danh đứng bên cạnh Lục Dĩ Tường cất giọng lên:

“Dĩ Tường! Lúc nãy thuộc hạ của tôi có vào báo cho tôi biết hôm nay có một số ông chủ lớn đến đây tôi nghĩ Bạch Nhã Băng có lẽ đến đây gặp họ đấy nhưng cậu yên tâm tôi đã cho người bảo bọn họ là giúp chúng ta chuốc say cô ấy rồi.”

Bên trong căn phòng được một lúc, thuộc hạ của Bạch Nhã Băng từ bên ngoài bước vào khẽ nói vào tai của Jack:“Có chuyện không hay rồi xe của chúng ta đã bị người khác đặt bom tôi đã cho người đuổi theo tên đó còn về việc quả bom thì phải xử lý như thế nào?”

Jack trợn trừng mắt ngay lập tức khom người báo cho Bạch Nhã Băng:

“Tiểu thư! Xe chúng ta có người đặt bom tôi xin phép ra ngoài đó xem tình hình và xử lý.”

“Được! Anh và Hoàng Việt đi đi Hoàng Việt giỏi về việc này nên bảo anh ấy đi cùng đi.” Bạch Nhã Băng gật đầu một cái không nhanh không chậm đáp lại với giọng vừa đủ nghe.

“Vâng!” Jack ra hiệu với Hoàng Việt hai người cùng nhau đi ra ngoài xem tình hình như thế nào?

Hoàng Việt đi ra xe xem quả bom Jack đứng bên ngoài quan sát, đôi mày Hoàng Việt nhíu chặt lại rời khỏi xe bảo một trong số những đàn em của mình:“Cậu! Cầm kéo tùy ý cắt một dây đi thích dây nào thì cắt dây đó.”

“Hả? Tùy ý cắt sao?” Anh ta khóe môi giật giật, vẻ mặt đầy kinh ngạc tưởng mình nghe nhầm liền vội hỏi lại, trong đầu luôn suy nghĩ đó là bom đấy tùy ý cắt lỡ cắt không đúng thì chẳng phải sẽ chết người sao?

“Tôi bảo cậu cắt thì cứ cắt đi nhiều lời làm gì?” Hoàng Việt khó chịu ra mặt lớn tiếng đáp lại.

Jack chau mày nhìn Hoàng Việt với ánh mắt khó hiểu không biết anh đang làm cái gì? Đàn em của Hoàng Việt gật gật đầu vội cầm kéo cắt trong lòng cứ thấp thỏm, lo sợ sợ rằng cắt nhầm nó sẽ phát nổ, những người đứng bên cạnh hai người các anh tuy bề ngoài vẫn lạnh lùng, nghiêm túc nhưng ai nấy đều đã toát cả mồ hôi hột thấp thỏm trong lòng.

Cắt xong thời gian trên quả bom dừng lại mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Việt lắc lắc đầu vẻ mặt khó coi, lạnh lùng cất giọng nói:

“Biết tại sao tôi lại kêu cậu tùy ý cắt không?”

Anh ta lắc đầu vẻ mặt ngơ ngác thật sự không biết tại sao? Hoàng Việt cầm quả bom ném xuống đất trong ánh mắt đã hiện lên sự tức giận:

“Bởi vì đó là bom giả cắt sợi dây nào mà chả dừng các cậu ngay cả bom thật hay bom giả còn không phân biệt được mà còn mặt mũi nói mình là người của Bạch gia hay sao? Lỡ như đây là kế điệu hổ ly sơn thì sao? Tiểu thư gặp chuyện gì thì lúc đó các người có mười cái mạng cũng không đền đủ đâu.”

Mọi người đều im lặng gục mặt xuống cảm thấy hổ thẹn, Jack vỗ vai của anh lên tiếng:“Thôi được rồi! Chắc là có kẻ muốn chơi chúng ta bây giờ chúng ta hãy đi vào trong thôi.”

Hai người các anh cùng những người khác vừa quay người đi trở vào trong liền bị một đám người bịt mặt lao tới quăng một thứ gì đó vào, tất cả đều đồng loạt ngã xuống đất ngất đi.

Ở trong căn phòng, Bạch Nhã Băng cầm ly rượu nheo mắt nhìn những người đàn ông trong đấy, cô có cảm giác bọn họ chính là đang cố tình chuốc rượu mình, lần lượt từ người này đến người kia đều tìm cách để cho cô uống rượu.

Bạch Nhã Băng nhếch mép cười nhạt không nói gì chỉ thuận theo mà uống rượu cô muốn xem rốt cuộc họ muốn làm gì? Uống một lúc Bạch Nhã Băng giả vờ say rồi gục xuống, một trong những người đàn ông ngồi đầy thấy cô đã gục liền lay lay gọi:“Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư!”

Thấy không trả lời ông ta lau mồ hôi trên trán thở mạnh một hơi:

“Tửu lượng ghê thật chuốc nãy giờ mới gục uống với cô ấy toát cả mồ hôi.”

Tất cả bọn họ vội đi ra ngoài, bọn người Lục Dĩ Tường bước vào trong Âu Hoằng Phong đẩy anh đi lên:“Mau bế Bạch Nhã Băng đi đi.”

Lục Dĩ Tường bế Bạch Nhã Băng lên rời khỏi đấy anh bế cô vào một căn phòng khác nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi quay người đi đóng cửa lại. Quay người lại Lục Dĩ Tường giật mình khi nhìn thấy Bạch Nhã Băng đứng khoanh tay nhướng mày, nhếch một bên môi cười với mình.

Khóe môi của Lục Dĩ Tường giật giật nở một nụ cười có chút khó coi hỏi cô:

“Tiểu Băng! Em tỉnh rượu rồi sao?”

Một bên chân mày của Bạch Nhã Băng nhướng lên đầu hơi nghiêng đáp lại:

“Tôi có say đâu mà tỉnh hay không tỉnh chứ?”

“Vậy...lúc nãy...” Lục Dĩ Tường gãi gãi đầu cảm thấy lần này mình chết chắc rồi.

Bạch Nhã Băng từ từ tiến lại gần Lục Dĩ Tường anh theo phản xạ từ từ lùi lại, cô áp sát anh vào tường cười lạnh:

“Lục Dĩ Tường! Anh đường đường là một chủ tịch cao cao tại thượng vậy mà lại chơi chiêu này sao? Có quá mất mặt không? Anh xem thường tôi quá rồi đấy.”

Lục Dĩ Tường thật sự không thể hiểu bản thân mình rốt cuộc là bị cái gì? Những tình huống khó khăn, khó đối phó anh đều có thể điềm tĩnh giải quyết nhưng mỗi lần đối mặt với cô đầu óc anh đều trống rỗng lúc nào cũng lúng túng thành ra bộ dạng như thế.

“Có gì mà mất mặt chứ?” Lục Dĩ Tường mặt dày nhìn thẳng vào mắt cô đáp lại.

“Có lẽ anh vẫn chưa biết tửu lượng của tôi là như thế nào? Tôi nói cho anh biết với số rượu đó thì không thể nào khiến tôi say được đâu.”

Bạch Nhã Băng bước đến cánh cửa Lục Dĩ Tường thở phào cô đột ngột quay người lại đấm thẳng vào mắt của anh khiến anh loạng choạng ôm mắt, cô bĩu môi ngữ điệu lạnh lùng, nhìn anh với đôi mắt rất sắc:

“Đừng đến gần tôi đây là lời cảnh cáo lần cuối cùng lần sau sẽ không đơn giản là bị ăn đấm đâu.”

Bạch Nhã Băng mở cửa rời khỏi, Lục Dĩ Tường ôm mắt đau điếng lẩm bẩm một mình:

“Con gái gì mà đánh đau dữ vậy? Mình nên nghe lời cảnh báo của Thành Đông và Đình Danh mới đúng nghe lời Hoằng Phong có ngày mất mạng sớm. Từ nay về sau mình sẽ không nghe ai nữa tự làm theo cách của mình nghe theo lời bọn họ nữa là đi chầu ông bà sớm là cái chắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.