Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 111: Chương 111: Hình Phạt Dành Cho Những Kẻ Độc Ác Ruby Joy




Bạch gia

Lục Dĩ Tường dìu Bạch Nhã Băng đi vào bên trong nơi giam giữ Bạch An Lương và Dụ Bối, phía sau còn có Hoàng Việt, Jack, Hạ Tử Quyên cùng Dạ Thành Đông và những người khác, thuộc hạ của cô dẫn cô đi đến phòng của Bạch An Lương, đến nơi thuộc hạ mở cửa khom người mời cô vào.

Bạch An Lương vừa nhìn thấy Bạch Nhã Băng bước vào liền nhanh chân tiến đến nắm lấy hai bàn tay của cô van xin:

“Nhã Băng! Cháu hãy nể tình cậu là cậu của cháu, nể tình ông ngoại còn có Lan Minh mà tha cho cậu có được không?”

Bạch Nhã Băng lạnh lùng rút tay ra, Lục Dĩ Tường vội lấy khăn từ thuộc hạ lau tay cho cô, anh khẽ cau mày lên tiếng:“Bạch An Lương! Muốn nói gì thì nói nhưng đừng có động chạm ở đây ông làm bẩn tay vợ tôi rồi đó.”

Cô ngồi xuống ghế mà thuộc hạ của mình mang đến, cô vắt chéo chân nhìn Bạch An Lương với đôi mắt không một chút gợn sóng, vẻ mặt không mang một chút cảm xúc cất giọng đều đều:

“Tôi có thể cho ông một con đường sống nhưng sống như thế nào thì tôi không nói trước được. Ông bảo tôi nể tình vậy thì ông đã có từng nghĩ đến người mà ông giết chính là em gái và em rể của ông không? Ông có nể tình mà tha cho họ không?”

“Cậu sai rồi, cậu thật sự biết lỗi của mình rồi cháu hãy tha cho cậu đi.” Bạch An Lương thừa biết nếu như Bạch Nhã Băng thật sự muốn ra tay thì chắc chắn ông sẽ chết thảm, ông ôm chân của cô năn nỉ van xin.

Bạch Nhã Băng đạp Bạch An Lương ra không nhanh không chậm cất giọng ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo:“Cắt đứt gân tay phải và gân chân phải của ông ta đi.”

Bạch An Lương hoảng hốt, sợ xanh cả mặt vội vã ôm chân của cô van xin không ngừng:“Nhã Băng! Cháu đừng làm như vậy, cậu van xin cháu cháu đừng có cắt gân tay và gân chân của cậu, cháu đừng tàn nhẫn như thế, cháu muốn cậu làm gì cũng được chỉ cần cháu đừng cắt gân tay gân chân của cậu.”

Hoàng Việt và Jack nhanh chóng lôi Bạch An Lương ra khỏi chân của Bạch Nhã Băng, những thuộc hạ của cô ngay lập tức cắt đứt gân tay và gân chân của Bạch An Lương, tiếng hét đầy đau đớn, chói cả tai của ông ta vang khắp căn phòng.

Cô quay người nhìn Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên:“Đến lượt hai người đấy.”

Hạ Tử Quyên nhướng mày nhìn Dạ Thành Đông anh lấy ra một lọ thuốc màu trắng từ từ tiến đến bóp mạnh miệng của Bạch An Lương đổ chất lỏng ấy vào miệng của ông ta.

Bạch Huyền Nghị cảm thấy những thứ ấy vẫn còn quá nhẹ với Bạch An Lương, cho dù ông ta có chết hàng trăm hàng vạn lần thì anh cũng không hả dạ, Bạch Nhã Băng đứng dậy trước khi rời đi cô lãnh đạm nói:

“Hình phạt mà tôi dành cho ông đã là quá nhẹ nhàng, nể tình lắm rồi nếu như ông chết đi thì quá là dễ dàng cho ông, tôi phải khiến ông sống trong tù tội suốt cả cuộc đời này.”

Cô cùng mọi người quay người rời khỏi, cô không quên căn dặn thuộc hạ của mình:“Các người hãy đưa ông ta đến bệnh viện cầm máu đi sau đó đưa ông ta đến sở cảnh sát.”

Những thuộc hạ của cô nhận lệnh ngay lập tức làm ngay, Dạ Thành Đông nhìn thấy Bạch Huyền Nghị nhăn nhó khó chịu vẫn chưa vừa lòng hả dạ, anh lên tiếng nói với Bạch Huyền Nghị:

“Cậu đừng có mặt nhăn mày nhó được, cậu biết lọ thuốc lúc nãy tôi đổ vào miệng của ông ta là lọ thuốc gì không?”

Bạch Huyền Nghị quay đầu sang nhìn Dạ Thành Đông trông chờ Dạ Thành Đông nói cho anh biết, Dạ Thành Đông nhếch mép cười chậm rãi cất tiếng:

“Lọ thuốc ấy sẽ khiến cho ông ta mỗi đêm chịu đau đớn sống không bằng chết như thể là có con gì đó đang bò đang gặm nhắm trong cơ thể của ông ta vậy.”

Bạch Huyền Nghị vẫn thấy chưa vừa lòng Bạch Nhã Băng cười nhẹ lên tiếng nói:

“A Nghị! Em đừng có như vậy nữa dù sao chúng ta cũng phải nể tình ông ngoại chứ, Bạch An Lương chúng ta không thể giết nhưng thuộc hạ của ông ta thì có thể. Chị sẽ giao tên lão Hữu kia cho em toàn quyền xử lý em muốn làm thế nào cũng được.”

Bạch Huyền Nghị khẽ gật đầu đồng ý cuối cùng anh cũng có thể trút giận rồi, lão Hữu thật sự quá xui xẻo khi gặp phải Bạch Huyền Nghị bề ngoài anh chính là một chàng công tử được cưng chiều nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt nhưng thật chất anh chính là một đại ác ma không hơn không kém.

Bước sang phòng của Dụ Bối, Bạch Nhã Băng ngồi xuống ghế im lặng chống cằm nhìn Dụ Bối, cô ta run rẩy quỳ dưới chân Bạch Nhã Băng khóc lóc van xin thảm thiết:

“Bạch Nhã Băng! Tôi cầu xin cô xin cô hãy tha cho tôi đi, tất cả mọi chuyện đều do Bạch An Lương làm tôi chỉ là con cờ dưới tay ông ta mà thôi với lại cô hãy nghĩ xem từ trước đến giờ tôi chưa từng làm gì quá đáng cả, cô hãy rộng lòng mà tha cho tôi đi có được không?”

Ánh mắt Bạch Nhã Băng đột nhiên trở nên dữ tợn vô cùng, cô nhanh như chóp bóp cổ Dụ Bối kéo người cô ta dậy ép mạnh cô ta vào tường, nghiến răng giận dữ nói:

“Chưa từng làm gì quá đáng? Cô hại ông ngoại của tôi xuýt nữa mất mạng, hại Lan Minh trở thành người thực vật còn vô số những chuyện khác nữa như vậy chưa đủ quá đáng sao?”

Dụ Bối sợ đến mặt trắng bệch, bủn rủn tay chân, bỗng nhiên Bạch Nhã Băng thay đổi sắc mặt bàn tay trắng trẻo xinh đẹp kia rời khỏi cổ của Dụ Bối khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, đáng sợ cô quay trở lại ngồi xuống ghế, từ từ cất giọng nói:

“Tôi có một món quà muốn tặng cô cô hãy mở to mắt ra mà nhìn món quà đó là gì nha.”

Dụ Bối ôm cổ từ từ ngẩng đầu lên nhìn toàn thân run rẩy lùi về phía sau sợ hãi đến cực điểm người có thể khiến cho cô ta sợ đến kinh hồn bạt vía như thế chỉ có thể là Black anh nở một nụ cười đầy “trìu mến” với Dụ Bối:“Cô có cần sợ tôi đến như thế không?”

Jack khom người cung kính hỏi Bạch Nhã Băng:“Tiểu thư! Cô muốn xử lý cô ta như thế nào?”

Bạch Nhã Băng ngước lên nhìn Lục Dĩ Tường mỉm cười hỏi anh:“Anh muốn xử lý như thế nào?”

Lục Dĩ Tường mỉm cười ánh mắt đầy ôn nhu, cưng chiều, giọng nói dịu dàng cất lên:“Đầu tiên hãy cắt lưỡi của cô ta trước đi để tránh tiếng hét của cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến tai của em.”

“Được!” Bạch Nhã Băng gật gù hài lòng với hình phạt đầu tiên này của anh.

Vừa nói xong, Jack đã cho thuộc hạ cắt lưỡi Dụ Bối ngay lập tức, cô ta nằm gục dưới đất đau đớn tột cùng muốn la hét cũng không thể, khắp miệng toàn là máu. Bạch Nhã Băng nâng mày nhìn Black không nhanh không chậm nói:“Đến lượt anh rồi đấy làm gì thì làm nhưng đừng để cô ta chết, tôi còn chưa có ra tay đấy.”

Black nhướng mày như một lời đáp lại cô, anh vỗ tay ba cái ngay lập tức có người mang hai cây gỗ được làm thành hình giống như một cây thập giá, anh chỉ chỉ tay sai bảo bọn họ:“Đặt vững ở đấy đi.”

Mọi người đồng loạt chăm chú quan sát thử xem rốt cuộc là Black đang muốn bày trò gì, Black lớn tiếng bảo:“Mau trói cô ta vào đó.”

Thuộc hạ của cô nhanh chóng kéo Dụ Bối đứng dậy treo vào cái cây có hình thập giá kia, Black mỉm cười như không, nụ cười ấy còn đáng sợ hơn cả ma quỷ không ai có thể đoán được anh sẽ làm gì với Dụ Bối:

“Cô yên tâm hình phạt tôi dành cho cô rất nhẹ nhàng không giống như Lục Dĩ Tường đâu.”

Dứt tiếng, Black lạnh lùng quay người đi ánh mắt trở nên lạnh lùng, tàn khốc phun ra một câu:“Dùng đinh đóng vào tay và chân của cô ta cho tôi.”

Mọi người thật sự không thể hình dung ra cái từ nhẹ nhàng của Black có nghĩa là như thế nào?

Bạch Nhã Băng không một chút mải mai quan tâm đến, ánh mắt cô lơ đãng nhìn sang chỗ khác, đợi sau khi đinh đã đóng xong cô quay đầu lại nhìn Dụ Bối. Bây giờ Dụ Bối còn thê thảm hơn chữ thê thảm, toàn thân của cô ta đều là máu muốn hét không được chỉ có thể ú ớ đau đớn vừa ngất đi thì bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt khiến cho cô ta phải tỉnh lại.

Cô vỗ tay một cái đứng lên hai tay chắp ở phía sau lên tiếng:“Cuối cùng cũng đến lượt của tôi rồi.”

Bạch Nhã Băng nhìn Hoàng Việt và Jack không nhanh không chậm bảo với hai người các anh:“Tôi không thích ai có gương mặt giống mình hãy cho người rạch nát mặt của cô ta đi nhớ đừng để cô ta chết đấy sau đó hai người đưa cô ta đến người bạn bên Ý của tôi hãy bảo đây là món quà mà tôi tặng cho thú cưng của anh ta.”

“Vâng!” Jack cùng Hoàng Việt gật đầu đồng thanh cất giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.