Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 38: Chương 38: Lưu Manh! Biến Thái! Vô Sỉ!




Bạch Nhã Băng vừa kí hợp đồng xong với đối tác liền rời khỏi nhà hàng, bước vào trong xe bảo Jack chở đến tập đoàn Lục thị. Vừa đến nơi, Bạch Nhã Băng vẫy vẫy tay ra lệnh:“Hai người hãy quay về đi.”

Jack gật đầu lái xe quay về còn Hoàng Việt thì im lặng, mặt tựa như một tảng băng, cô lắc đầu đứng trước cổng tập đoàn Lục thị lẩm bẩm một mình:

“Người gì mà giận dai thế mình cũng đâu có nói là bắt buộc phải hẹn hò với nhau đâu.”

Nhưng cô nào hay biết tình cảm của Hoàng Việt, nào nghĩ đến cảm nhận của anh, lúc cô bảo anh hãy thử suy nghĩ đến Lục Trân Trân anh cảm thấy cô không cần đến anh nữa, người mà mình thích lại bảo mình đi thích một cô gái khác điều này khiến cho anh thật sự rất khó chịu, tức giận.

Bạch Nhã Băng bước vào trong sảnh, nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy cô liền nhận ra ngay, nở một nụ cười công nghiệp hỏi cô:

“Bạch tổng! Cô đến tìm chủ tịch sao?”

Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu, nữ nhân viên tiếp tân không dám chậm trễ gọi điện thông báo, A Tôn vừa hay tin cô đến liền tức tốc chạy xuống nghênh đón, nhìn thấy cô A Tôn khom người cúi chào dẫn cô đi lên phòng làm việc của anh, A Tôn đưa cô vào phòng khách rồi nói:

“Phu nhân! Chủ tịch đang họp để tôi đi thông báo cho anh ấy biết.”

“Không cần đâu! Anh còn việc gì thì hãy đi làm đi tôi sẽ ngồi ở đây đợi.” Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm lên tiếng bảo.

A Tôn gật đầu đi làm việc, Bạch Nhã Băng đứng dậy thử đi xung quanh, cô vô tình nhìn thấy Lục Dĩ Tường đang ở trong phòng họp, qua tấm kính cô nhìn thấy rất rõ gương mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí khác hẳn với dáng vẻ có chút ngốc nghếch, đáng yêu của anh.

Bạch Nhã Băng khẽ bật cười cảm thấy rất hạnh phúc vì một người đàn ông có thể vì mình mà vứt đi dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo vốn có, trở thành một con người ấm áp, dễ gần khi ở bên cạnh mình.

Bạch Nhã Băng quay trở lại phòng khách ngồi đợi, cuối cùng thì Lục Dĩ Tường cũng đã họp xong, vừa bước ra từ phòng họp cô nhìn thấy một nữ nhân viên cố tình ngã vào người của anh, Bạch Nhã Băng chống cằm lên xem anh sẽ xử lý như thế nào?

Những nhân viên ở đấy cũng đứng lại hóng hớt, họ thấy lần này lại thêm một người nữa tự đào hố chôn mình, cả người Lục Dĩ Tường tỏa ra hàn khí đáng sợ, khiến ở đấy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo lạ thường, anh đẩy mạnh cô gái đó ra rồi phủi phủi áo và tay mình, từ miệng thốt ra hai chữ đầy khinh bỉ, khó chịu:

“Kinh tởm!”

Cô gái ấy giả vờ đáng thương, khóc lóc trước mặt, cô ta nhào đến muốn ngã vào người anh một lần nữa, anh nhanh chóng tránh ra khiến cho cô ta ngã xuống đất đau đớn. Lục Dĩ Tường tựa như một tảng băng ngàn năm, anh lạnh lẽo cất tiếng, lời nói rất tuyệt tình, lãnh đạm:

“Từ nay về sau sẽ không còn một nơi nào dám nhận cô vào làm việc nữa đâu, chỉ cần những nơi có liên quan đến Lục thị thì cô sẽ không bao giờ được đặt chân vào.”

Cô ta bây giờ mới biết mình đã chọc nhầm người liền vội quỳ lạy, van xin:

“Chủ tịch! Xin anh hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa, xin anh hãy tha cho tôi.”

Lục Dĩ Tường vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, phun ra ba chữ:

“Quá muộn rồi.”

Bảo vệ đi lên lôi cô gái đó đi, ngay từ khi cô ta giở trò thì nhân viên ở đấy đã gọi bảo vệ rồi, biết trước kết cục sẽ là như thế, trước khi bị bảo vệ lôi đi cô ta còn mạnh miệng nói lớn trước mặt của Lục Dĩ Tường:

“Tôi biết chủ tịch của tập đoàn Dạ thị, Phương thị, Âu thị cùng Tần thị đều là bạn của anh nhưng anh nên nhớ còn có Bạch thị, Bạch thị sẽ nhận tôi vào mà không cần phải sợ anh gì cả.”

“Vậy sao?” Bạch Nhã Băng từ phòng khách bước ra, từ từ đi đến cất giọng nói:

“Bạch thị từ lúc nào lại thích tuyển những người như cô vào làm vậy? Xem ra tôi phải về kiểm tra lại rồi.”

Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng xuất hiện thì rất ngạc nhiên, anh vội xem lại đồng hồ sợ rằng trễ hẹn nhưng còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ mà, anh tiến đến đứng bên cạnh của cô, vẻ mặt đã trở nên ôn hòa, dịu dàng hơn rất nhiều.

“Cô là ai?” Cô gái đó trừng trừng mắt, hất mạnh bảo vệ ra tiến đến gần nghênh mặt hỏi.

Bạch Nhã Băng lãnh đạm, dáng vẻ dửng dưng, đôi mắt hững hờ, chậm rãi cất giọng nói:“Với cái thể loại trà xanh như cô thì có tư cách biết tôi là ai sao?”

“Cô nói ai là trà xanh hả?” Cô ta giơ tay lên định đánh Bạch Nhã Băng, cô liền nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cô ta siết chặt lại.

Bạch Nhã Băng nhếch môi cười, một nụ cười rất lạnh rất đáng sợ, giọng nói lại càng lạnh lẽo hơn, đây là lần đầu tiên trong đời có một cô gái dám giơ tay muốn đánh cô:

“Tôi thấy cô hình như không cần cánh tay của mình nữa rồi nếu như thế thì tôi sẽ làm việc tốt, toại nguyện cho cô.”

Rắc! Tiếng xương bị bẻ gãy khiến cho những nhân viên ở đấy kinh sợ, hoảng hốt, tái xanh mặt mày, cô gái trà xanh ấy đau đớn hét lên thất thanh, Lục Dĩ Tường cau chặt đôi mày nhìn bảo vệ:“Còn không mau đưa cô ta ra ngoài.”

Bảo vệ vội vàng kéo cô ta ra ngoài, Lục Dĩ Tường thay đổi nét mặt quay sang dịu dàng, ôn nhu hỏi Bạch Nhã Băng:

“Tiểu Băng! Tại sao em lại đến đây? Vẫn chưa đến giờ hẹn mà.” Vừa nói chuyện nhỏ nhẹ, ôn nhu với cô anh liền thay đổi sắc mặt trở nên lãnh đạm quay sang nói với nhân viên:

“Các người còn đứng ở đây làm gì hả? Rảnh rỗi lắm sao?”

Những nhân viên ở đấy không tin vào mắt mình nữa rồi, đây rõ ràng là hai con người khác nhau, chỉ vừa mới đây anh ôn nhu, dịu dàng với Bạch Nhã Băng khi quay sang nói chuyện với bọn họ lại trở nên lạnh lẽo, đáng sợ nhưng bọn họ không dám đứng ở đấy vội vàng đi làm việc nếu không người rời khỏi tập đoàn này chính là họ.

Bạch Nhã Băng đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh, rất tự nhiên ngồi xuống ghế, trả lời những câu hỏi mà anh vừa mới hỏi lúc nãy:

“Tôi bàn công việc gần đây sau khi bàn xong thì tôi đến đây, chẳng lẽ tôi không thể đến sớm được à?”

“Sao lại không thể chứ? Anh rất vui là đằng khác nhưng mà sau này em muốn ra tay với ai thì cứ nói với anh đừng tự mình ra tay nữa, tay em sẽ đau đấy.” Lục Dĩ Tường nâng niu bàn tay xinh đẹp của cô, từ ánh mắt đến lời nói đều rất sủng nịnh, yêu thương.

Bạch Nhã Băng bĩu môi, đánh nhẹ vào tay của Lục Dĩ Tường, cô chống cằm nhìn anh cất giọng hỏi:“Lục Dĩ Tường! Tôi hỏi anh, anh thấy với dáng vẻ của tôi thì mặc đồ nào sẽ hợp?”

Ánh mắt của Lục Dĩ Tường vẫn là ánh mắt sủng nịnh nhưng trong đó lại có chút gì đó gian tà, anh từ từ cất giọng khẽ nói với tai của Bạch Nhã Băng, lời nói rất ám muội:

“Em mặc đồ gì cũng đẹp cả nhưng anh đối với anh dáng vẻ lúc em không mặc gì là đẹp nhất.”

Bạch Nhã Băng mím môi, hít một ngụm khí lạnh vào người, nhanh chóng giơ tay véo tai Lục Dĩ Tường, nghiến răng, trừng mắt nói:

“Lục Dĩ Tường! Anh muốn chết có đúng không?”

“A...aa...a...” Lục Dĩ Tường bị cô véo tai liền kêu lên nhưng vẫn không chừa mà còn nói thêm:“Tiểu Băng! Rõ ràng là em hỏi anh mà, anh chỉ trả lời theo suy nghĩ của mình mà thôi.”

Bạch Nhã Băng càng véo mạnh tay hơn, mắng anh:“Lưu manh! Biến thái! Vô sỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.