Sở cảnh sát
Lưu Phàn Tâm đưa cho Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường một tấm ảnh, đó là hình ảnh được cắt ra từ camera quay kẻ gián điệp kia, Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường chăm chú quan sát hình xăm trên tay hắn, Lục Dĩ Tường khẽ cau mày lên tiếng:
“Chú thật sự chắc chắn rằng người này là cảnh sát ở đây chứ không phải là người ngoài giả dạng vào?”
Lưu Nghiêm gật đầu khẳng định:“Chắc chắn! Bởi vì nếu là người ngoài thì cảnh sát trực lúc đấy sẽ không cho vào, mỗi một người ra vào đều kiểm tra rất chặt chẽ, khả năng trà trộn vào rất thấp.”
Trần Tử Vân mua một chút đồ ăn mang về cho mọi người, vừa đi vào anh va phải một cảnh sát khác, túi đồ ăn bị rơi xuống, người cảnh sát kia vội ngồi xuống nhặt lên, liên tục nói xin lỗi:“Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi.”
Trần Tử Vân cũng ngồi xuống nhặt, cầm túi đồ ăn đứng lên, mỉm cười thân thiện, lắc đầu nói:“Không có gì đâu…” Trần Tử Vân đột nhiên im lặng, không nói tiếp nữa, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào hình xăm trên tay của vị cảnh sát ấy.
Người cảnh sát đó nhận ra được ánh mắt của Trần Tử Vân đang nhìn hình xăm trên tay của mình, anh ta liền che lại nhanh chóng rời đi. Trần Tử Vân hớt hãi, chạy nhanh vào trong phòng, thở gấp nói:
“Tôi đã tìm được kẻ nội gián đó rồi, hắn ta hình như đã biết tôi nhận ra rồi…”
“Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo.” Lưu Phàn Tâm cùng mọi người vội chạy đuổi theo kẻ nội gián kia.
“Chính là anh ta.” Trần Tử Vân cùng mọi người chạy được một lúc thì nhìn thấy kẻ nội gián đó, anh liền chỉ cho mọi người biết.
Kẻ nội gián đó vừa thấy mọi người liền tiếp tục bỏ chạy, Bạch Nhã Băng hét lớn:“Đứng lại.” Cô tiếp tục đuổi theo, Lục Dĩ Tường cùng mọi người cũng vội chạy theo.
Kẻ đó chạy đến ngỏ cụt, ko biết phải làm thế nào, hắn chỉ có một mình không thể đấu lại chỉ đành giơ hai tay đầu hàng:“Đừng bắn! Các người muốn hỏi gì tôi đều khai hết.”
Bạch Nhã Băng ngay lập tức cất giọng hỏi hắn:“Nói! Kẻ đứng đằng sau sai khiến anh giết chết Cao Nhất Xuyên là ai?”
“Là…” Anh ta mở miệng ấp úng nói cho mọi người biết.
Lục Dĩ Tường bỗng có cảm giác gì đó rất kì lạ, nó đến từ phía sau lưng, anh quay đầu lại nhìn, từ xa anh thấy có một người đang đứng ngồi tầng cao nhất của ngôi nhà đối diện dùng súng tỉa nhắm thẳng về hướng này, anh ngay tức khắc ôm lấy người Bạch Nhã Băng ngã xuống, hét lớn cảnh báo với mọi người:“Cẩn thận.”
Pằng! Viên đạn được bắn ra bay thẳng ghim vào đầu kẻ gián điệp đó khiến anh ta chết tại chỗ, không nhắm mắt.
“Aaaa…” Cánh tay bị thương của Lục Dĩ Tường đè lên người Bạch Nhã Băng, làm động đến vết thương khiến anh có chút đau, đôi mày khẽ cau lại, cơ mặt co lại.
Lục Dĩ Tường từ từ đứng lên, Bạch Nhã Băng vội đỡ anh, lo lắng hỏi:“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Lục Dĩ Tường lắc đầu, cười nhẹ rồi cùng cô hướng mắt về phía toà nhà kia, người đàn ông đứng trên đó đã biến mất.
Bạch Nhã Băng quay sang nhìn kẻ nội gián kia, cô thở mạnh một hơi, gương mặt thất vọng:“Manh mối duy nhất cũng đã không còn.”
Lưu Nghiêm tiến đến gần Bạch Nhã Băng, ông cũng rất thất vọng, ông nói:“Nhã Băng! Cháu yên tâm chú và mọi người nhất định sẽ điều tra ra kẻ đứng đằng sau, đưa mẹ cháu về an toàn.”
Lục Dĩ Tường gật đầu nhìn cô lên tiếng:“Còn có anh nữa, anh nhất định sẽ giúp em tìm lại mẹ.”
Bạch Huyền Nghị lái xe ghé vào quán cà phê, vừa bước vào anh nhìn thấy bóng lưng khá quen, tiến lại gần xem, khoé môi anh nhếch lên, vẻ mặt gian xảo, doạ Lục Trân Trân:
“Hù…” Bạch Huyền Nghị thấy Lục Trân Trân không phản ứng liền trề môi cảm thấy chán, cứ tưởng cô sẽ giật mình, la lên chứ.
Vừa định quay người đi, Bạch Huyền Nghị nghe tiếng khịt khịt mũi của Lục Trân Trân, anh đứng hình, từ từ quay lại giống như một con robot, đi đến đứng trước mặt Lục Trân Trân thấy cô đang khóc, anh lúng túng, hoang mang không biết phải làm thế nào?
“Này! Tôi chỉ là hù cô một chút thôi mà có cần phải khóc như thế không? Bình thường cô dữ lắm mà, sao hôm nay lại như vậy? Cô đừng khóc, tôi xin lỗi, tôi không nên hù cô.”
Tay chân Bạch Huyền Nghị cứ luống cuống hết cả lên, không biết phải làm thế nào để dỗ Lục Trân Trân nín, cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Huyền Nghị, nước mắt vẫn còn đọng lại ở khoé mắt, lên tiếng nói:
“Anh làm gì mà hoảng lên thế? Ai nói với anh là tôi bị anh hù sợ đến phát khóc hả? Anh bị điên à?”
“Nếu cô không sợ vậy thì tại sao đột nhiên cô lại khóc sướt mướt như thế?” Bạch Huyền Nghị thở phào khi nghe cô nói cô khóc không phải là do anh chọc.
Lục Trân Trân giơ cuốn tiểu thuyết lên cho anh xem:“Tôi khóc vì nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.” Thấy anh lúng túng, hoảng hốt như thế cô cũng rất thắc mắc bèn hỏi:
“Mà sao anh lại hốt hoảng quá vậy?”
Bạch Huyền Nghị mặt mày nhăn nhó đáp lại:“Thì từ trước đến giờ tôi có làm cho ai khóc đâu đặc biệt là con gái nên khi thấy cô khóc tôi mới hoảng như thế.”
Lục Trân Trân bĩu môi ánh mắt nhìn Bạch Huyền Nghị có chút khó tin, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý, nếu như Bạch Nhã Băng đã không có thời gian giúp cô theo đuổi Hoàng Việt thì cô phải nhờ đến người khác, người đó không ai khác chính là Bạch Huyền Nghị.
Bạch Huyền Nghị cảm nhân được ánh mắt đầy vẻ thần bí, gian xảo của Lục Trân Trân, anh cảm thấy hơi rợn người muốn đi nhanh khỏi đây ngay lập tức.