Lục gia
Ở phòng khách, Bạch Nhã Băng tập trung vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài, trắng trẻo gõ thoăn thoắt trên bàn phím, do cánh tay của Lục Dĩ Tường chưa lành nên Bạch Nhã Băng giúp anh xử lý một số công việc quan trọng. Lục Dĩ Tường quàng tay trái qua vai của cô, cùng cô tập trung xử lý công việc.
Lục Trân Trân cắn khóe môi thích thú nhanh chóng lấy điện thoại ra giả vờ tự sướng, chụp lấy khoảnh khắc đấy gửi cho Bạch Huyền Nghị, bên ngoài người hầu bước vào nói với Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng:
“Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Bên ngoài có một vị tiểu thư tên là Hứa Tiểu Niệm, nói là muốn gặp thiếu phu nhân ạ.”
Bạch Nhã Băng dừng động tác gõ lại, ngẩng mặt lên, không nhanh không chậm cất giọng:“Mời cô ấy vào đây.”
Lục Trân Trân hơi nghiêng đầu thắc mắc Hứa Tiểu Niệm là ai? Sao trước giờ cô chưa từng nghe qua cái tên này? Hứa Tiểu Niệm bước vào khóe môi cau nhẹ mỉm cười với Bạch Nhã Băng, Bạch Nhã Băng nhếch môi, đưa tay về hướng ghế, nói:
“Mời ngồi.”
Bạch Nhã Băng tiếp tục cất giọng hỏi:“Không biết hôm nay Hứa tiểu thư đến đây là có việc gì?”
Hứa Tiểu Niệm ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng, chân vắt chéo, chầm chậm cất tiếng:“Cũng đã khá lâu rồi ba người chúng ta mới gặp lại nhau kể từ lần ở bệnh viện, hôm nay tôi đến đây là để xác nhận một chuyện.”
Hứa Tiểu Niệm lấy từ bên trong túi xách ra một chiếc vòng tay giơ lên cho Bạch Nhã Băng xem:“Bạch tiểu thư! Cô có nhận ra chiếc vòng này không?”
Lục Dĩ Tường cau mày nhìn chiếc vòng trên tay Hứa Tiểu Niệm rồi nhìn xuống chiếc vòng mà Bạch Nhã Băng đang đeo, hai chiếc vòng giống hệt nhau. Bạch Nhã Băng vừa thấy liền giật lấy chiếc vòng, quan sát kỹ càng, vội vã hỏi Hứa Tiểu Niệm:
“Tại sao cô lại có chiếc vòng này? Đây là vòng tay của mẹ tôi, tại sao cô lại có nó?”
“Bạch tiểu thư! Có phải mẹ cô đã mất tích hơn mười bảy năm rồi phải không?” Hứa Tiểu Niệm hơi nheo mắt lại, đôi mắt luôn quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt của Bạch Nhã Băng.
“Đúng vậy! Tại sao cô lại biết cả chuyện này? Rốt cuộc mẹ tôi có liên quan gì đến cô?” Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu, gương mặt nghiêm túc, đôi mày luôn nhíu lại, trong lòng cô nuôi hy vọng sẽ tìm lại được mẹ của mình.
Hứa Tiểu Niệm từ từ cất giọng kể lại cho anh và cô nghe:“Hơn mười bảy năm về trước, trong lúc tôi quay trở về ngôi nhà cũ của mình đã vô tình gặp được mẹ của cô, lúc ấy bà ấy bị tai nạn xe...”
Vừa nghe mẹ của mình bị tai nạn trong lòng Bạch Nhã Băng lo lắng, thấp thỏm, đứng ngồi không yên, Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng căng thẳng, lo lắng như thế anh liền nắm lấy tay của cô trấn an. Hứa Tiểu Niệm tiếp tục kể cho hai người nghe:
“Tôi xuống xe xem, thấy bà ấy đang cố gắng trườn ra ngoài, khi bà ấy thấy tôi liền đưa cho tôi chiếc vòng này bảo rằng hãy đưa chiếc vòng này cho con gái bà ấy chưa kịp nói hết thì bà ấy đã đẩy tôi ra xa...chiếc xe...ngay sau đó chiếc xe đã...đã nổ tung.”
Bạch Nhã Băng đứng bật dậy, mắt mở to không tin, môi mấp máy, lắc đầu lia lịa, hai tay siết chặt lại cố kìm nén cảm xúc:“Ý của cô là...là...mẹ của tôi...bà ấy đã...”
Hứa Tiểu Niệm gật đầu, vẻ mặt lộ tia buồn bã:“Mẹ của cô...bà ấy đã mất rồi, bà ấy mất trong vụ tai nạn đó.”
Lục Trân Trân ngồi ở đấy há hốc miệng, sững sốt, quay sang nhìn Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường đứng dậy dìu Bạch Nhã Băng ngồi xuống, bàn tay của anh vẫn luôn nắm chặt tay của cô:
“Hứa tiểu thư! Lúc cô gặp mẹ vợ của tôi, bà ấy trông như thế nào?”
Hứa Tiểu Niệm khẽ nhíu mày, nhớ lại hình ảnh lúc ấy rồi kể lại:“Lúc đó...bà ấy cả người đều có vết thương, vết bầm, váy mà bà ấy mặc rất bẩn, tôi chỉ nhớ được như vậy thôi.”
Bạch Nhã Băng cắn môi đến rướm cả máu, tay nắm chiếc vòng thật chặt, cô không muốn tin chuyện này là sự thật, người mẹ mà cô luôn tìm kiếm, luôn mong chờ quay trở về đã không còn. Bạch Nhã Băng đứng dậy quay người đi thật nhanh lên phòng, đóng mạnh cánh cửa, vừa đóng cửa xong cô ngồi bệt xuống tựa vào tường bật khóc đau lòng.
Lục Dĩ Tường nhìn về phía căn phòng rồi quay lại nói với Hứa Tiểu Niệm:“Cho dù nói thế nào thì cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã đến đây trả lại chiếc vòng và nói cho chúng tôi biết chuyện này.”
Hứa Tiểu Niệm lạnh lùng đứng dậy, cất giọng đều đều:“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, bây giờ tôi xin phép đi về đây.”
“Trân Trân! Em hãy đi tiễn Hứa tiểu thư về đi.” Lục Dĩ Tường nhanh chóng bước lên phòng an ủi Bạch Nhã Băng, anh thật sự không hiểu tại sao ông trời lại có thể đối xử như thế với cô, người mà cô luôn mong chờ, luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ quay trở về đã không còn, hơn nữa đã mất từ rất lâu nữa.