Một cổ đông chỉ tay về phía Bạch Nhã Băng rồi lại chỉ tay về phía Dụ Bối ngơ ngác hỏi:“Chuyện này là sao? Tại sao lại có đến hai chủ tịch chứ?”
Bạch Nhã Băng nghiêng đầu, mày nâng lên lạnh lùng cất giọng nói:“Ông hãy đoán thử xem.”
Dụ Bối lo sợ, hoảng hốt cắn khóe môi chỉ thẳng vào Bạch Nhã Băng quát lớn:
“Cô là ai? Tại sao cô lại giả dạng thành tôi? Cô đến đây là có mục đích gì?”
Hoàng Việt lấy ghế đến cho Bạch Nhã Băng, cô kéo ghế ngồi xuống chống cằm,
dáng vẻ điềm tĩnh đến lạ thường, gương mặt không một chút biểu cảm, cất giọng nói:
“Cô nói xem tôi là ai? Bên cạnh tôi có những ai? Còn bên cạnh cô có những ai? Rốt cuộc ai mới là Bạch Nhã Băng thật đây?”
Bạch Huyền Nghị cũng bước sang ngồi bên cạnh Bạch Nhã Băng như một lời khẳng định rằng cô mới chính là thật. Đột nhiên, màn hình chiếu phía sau Dụ Bối tự động được mở lên, chiếu cho mọi người thấy những hình ảnh trước kia của Dụ Bối và sau khi phẫu thuật còn có một đoạn nhỏ được ghi lại khi cô ta đi vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ.
Dụ Bối quơ tay loạn xạ muốn che đi những hình ảnh đó, cô ta hoảng loạn hơn bao giờ hết vừa che vừa hét lớn:“Không phải! Không phải như vậy, tất cả đều là giả tôi mới chính là Bạch Nhã Băng thật cô ta là giả.”
Bạch An Lương siết chặt hai bàn tay quăng cho Bạch Nhã Băng một cặp mắt sắc lạnh, gương mặt nghênh lên, ngông cuồng lớn tiếng nói:
“Cô ta là giả đó thì đã sao? Cho dù hôm nay mày có đến đây vạch trần thì cũng đã muộn rồi bởi vì bây giờ tao đã chiếm được Bạch thị rồi mày không còn gì cả. Tao thật không ngờ là mày lại mạng lớn đến như vậy rơi từ trên cao xuống như vậy mà vẫn không chết.”
Bạch Nhã Băng cười khẩy một tiếng, lưng tựa vào ghế ngẩng cao đầu nói với Bạch An Lương:“Lúc nãy tôi đã bảo rồi rằng ông có thật sự chắc chắn là ông đã thành công chiếm được Bạch thị không?”
Nụ cười đắc ý của Bạch An Lương dần biến mất, trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác thấp thỏm, bồn chồn, lo lắng, nghi hoặc hỏi cô:“Ý mày là sao?”
Từ bên ngoài, Hạ Tử Quyên đẩy Bạch Triết vào đi bên cạnh còn có thư ký Niên, Bạch An Lương mấp máy kinh sợ lắp bắp hỏi:“Ba...ba...tại sao ba lại đến đây?”
Bạch Triết hừ lạnh một tiếng, thư ký Niên lên tiếng nói với Bạch An Lương:
“Giám đốc Bạch! Tờ giấy chuyển nhượng cổ phần của ông chủ sang cho Dụ Bối là giả, dấu vân tay đó không phải là của ông chủ tôi. Tôi đã mang người đến đây trước mặt mọi người kiểm tra dấu vân tay.”
Một người đàn ông bước đến kiểm tra rất nhanh chóng đã xác định được, người đàn ông ấy nghiêm túc nói rõ to với mọi người:“Dấu vân tay trên tờ giấy này không phải là của cựu chủ tịch, hai dấu vân tay hoàn toàn không trùng khớp với nhau.”
Dụ Bối trợn mắt bàng hoàng lên tiếng:“Làm sao có thể như vậy được chứ?
Không thể nào! Rõ ràng là tôi đã cầm tay của ông ta ấn vào kia mà.”
Dụ Bối đột nhiên trừng mắt nhìn Bạch Nhã Băng, bước nhanh đến chỗ của cô Lục Dĩ Tường, Bạch Huyền Nghị cùng Hoàng Việt và Jack ngay lập tức tiến lên phía trước che chắn, bảo vệ cho cô. Lục Dĩ Tường nhìn Dụ Bối với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm giọng lên tiếng:“Cô muốn làm gì đây?”
Dụ Bối dường như sắp phát điên, giận dữ nhưng không làm được gì Bạch Nhã Băng chỉ có thể hét lớn:“Là do cô giở trò đúng không?”
Bạch Nhã Băng búng tay, nhếch môi đáp lại:“Cô nói đúng rồi đó chính là do tôi làm đấy với cái đầu của cô mà muốn đấu lại tôi sao? Cô quá ngây thơ rồi đấy.”
Bạch An Lương bỗng bật cười lớn vẫn là cái dáng vẻ ngông nghênh đắc ý:
“Cho dù không có cổ phần của ba tao thì đã sao? Tao vẫn có cổ phần của mày, Bạch thị vẫn là của tao.”
Thư ký Niên không nhanh không chậm cất tiếng nói với Bạch An Lương:“Giám đốc Bạch hình như có nhầm lẫn gì đó ở đây rồi thì phải, lúc Bạch tiểu thư mất tích ông chủ tưởng rằng tiểu thư đã không còn nên đã chuyển toàn bộ số cổ phần của tiểu thư sang cho Huyền Nghị thiếu gia vì vậy người hiện tại đang nắm giữ số cổ phần ấy là Huyền Nghị thiếu gia chứ không phải là ông.”
Bạch Huyền Nghị nhếch môi cười đắc ý, mày liên tục nâng lên:“Đó chính là lý do tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở đây đấy.” Anh giơ cao tờ giấy chuyển nhượng cổ phần:
“Số cổ phần tôi hiện đang có tôi đã chuyển sang hết cho chị gái của tôi là Bạch Nhã Băng.”
Lục Dĩ Tường tiếp lời Bạch Huyền Nghị lên tiếng nói với Bạch An Lương và mọi người:“Số cổ phần hiện tại của Tiểu Băng cộng với cổ phần của ông ngoại và số cổ phần thu mua thì Tiểu Băng hiện đang là cổ đông có cổ phần nhiều nhất ở Bạch thị vì vậy ông thua rồi, chức vị chủ tịch vẫn thuộc về Tiểu Băng.”
“Không! Không thể nào! Chuyện này không thể nào, làm sao có thể như vậy được chứ?” Bạch An Lương dường như không còn đứng vững được nữa, bàng hoàng lắc đầu không tin, rõ ràng kế hoạch mà ông sắp đặt bấy lâu nay rất hoàn hảo làm sao có thể thất bại được chứ? Ông không tin, tuyệt đối không tin tất cả đều là giả, ông mới chính là chủ tịch của Bạch thị là người đứng đầu Bạch gia.
Bạch Nhã Băng đứng dậy, nghiêm mặt cất giọng nói với các cổ đông:“Mọi chuyện đến đây là kết thúc, cuộc họp chấm dứt tại đây.”
Tất cả cổ đông ngay lập tức thu xếp đồ đạc rời khỏi phòng họp, Dụ Bối đảo mắt qua lại chợt nhớ đến Dương Diễn liền bật cười lớn:“Tôi nói cho các người biết đến cuối cùng người thắng vẫn là tôi cho dù ở đây tôi mất tất cả nhưng tôi vẫn còn một con rùa vàng, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống sung sướng.”
Dứt tiếng, Dụ Bối định chạy đi tìm Dương Diễn nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì Dương Diễn cùng Hứa Tiểu Niệm từ bên ngoài bước vào, Dương Diễn để hai tay ở trong túi quần, từ từ mở miệng hỏi cô ta:“Cô đang định đi tìm tôi sao?”
“A Diễn! Tại sao anh lại ở đây? Anh là đến tìm em sao?” Dụ Bối bước đến khoác tay vào cánh tay của anh, tươi cười rạng rỡ, dịu dàng như một con mèo.
Dương Diễn hất mạnh Dụ Bối ra xa, nở một nụ cười mỉa mai, khinh bỉ:“Làm ơn đi cô hoang tưởng nặng quá rồi đấy, tại đây tôi nói cho cô biết Nhã Băng là em họ của tôi vì vậy tôi làm sao có thể cặp với cô được chứ? Tôi chỉ là đang đùa giỡn với cô mà thôi hơn nữa tôi cũng đã có bạn gái rồi.”
Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường và những người khác quay người lại, tròn mắt ai nấy đều bất ngờ, ngạc nhiên khi nghe anh nói có bạn gái càng ngạc nhiên hơn chính là anh đang khoác tay lên vai của Hứa Tiểu Niệm rồi nói:
“Cô ấy chính là bạn gái của tôi, trong lòng của tôi chỉ có cô ấy mà thôi.”
“Không! Không phải như vậy, anh là đang giỡn với em có đúng không? Anh yêu em mà đúng không? Chúng ta cũng đã phát sinh quan hệ rồi làm sao mà anh không yêu em được chứ? Nếu như anh không yêu em thì tại sao...” Dụ Bối vẫn còn ảo tưởng rằng Dương Diễn thật sự yêu mình, không tin là anh không yêu cô.
Dương Diễn cười khẩy một tiếng, khom người khẽ nói vào tai của Dụ Bối:
“Đêm đó cả căn phòng tối như vậy cô có chắc người cùng cô phát sinh quan hệ là tôi không?”
Dụ Bối cả kinh trợn mắt ngay lập tức hỏi:“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc nên tôi cũng nói cho cô biết tối hôm đó tôi và cô không hề xảy ra chuyện gì cả bởi vì người quan hệ với cô là người khác à mà không không phải là một người mà là hai người. Tôi đã thuê hai người đàn ông đến để thỏa mãn nhu cầu của cô đấy, cô phải cảm ơn tôi đấy.”
“Khốn nạn! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Dụ Bối thật sự đã yêu Dương Diễn, cô ta rưng rưng nước mắt lớn tiếng mắng anh.
“Đối với loại người như cô tôi cần gì phải đàng hoàng chứ? Đúng không?”
Dụ Bối ngồi bệch xuống đất khóc nức nở căm hận anh, Bạch An Lương thơ thẫn vẫn chưa tin được mình đã thất bại, ông ta phải vịnh vào ghế mới có thể đứng vững được. Bạch Nhã Băng lạnh lùng lên tiếng:“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, lôi ông ta và Dụ Bối quay về Bạch gia chờ tôi xử lý.”
Ngay lập tức từ bên ngoài có bốn người đi vào đưa Bạch An Lương và Dụ Bối rời khỏi Bạch thị. Đưa hai người họ về đến Bạch gia, Bạch An Lương và Dụ Bối đều được đưa vào phòng riêng chờ Bạch Nhã Băng quay về xử trí, bên ngoài được canh giữ rất nghiêm ngặt ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.