Bạch Nhã Băng tròn mắt nhìn Lục Dĩ Tường, ánh mắt sững sốt, kinh ngạc:
“Dĩ Tường! Anh đã bị người ta bỏ...” Chưa kịp nói hết câu, môi của Lục Dĩ Tường đã đặt lên môi của cô, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Lưỡi của Lục Dĩ Tường luồn vào khoang miệng của cô mút hết mật ngọt trong đấy, tay của anh bắt đầu sờ vào nơi nhạy cảm kia khiến cho cô cả người bủn rủn, cô dần dần thích nghi, phối hợp với anh một cách rất nhịp nhàng, ăn ý, Lục Dĩ Tường bế thốc Bạch Nhã Băng lên giường, dịu dàng, ôn nhu đặt cô xuống.
Môi của Lục Dĩ Tường từ từ chuyển xuống vùng cổ anh mút mạnh lấy cổ của Bạch Nhã Băng khiến chỗ đấy nhanh chóng đỏ lên, anh không thể chịu đựng được nữa rồi, chỉ trong phút chốc áo lót và quần lót của cô đã bị anh cởi sạch quăng xuống đất, anh khẽ nói vào tai của cô, lời nói ngọt ngào, ám muội:
“Tiểu Băng! Anh đã thừa biết cơ thể của em rất đẹp nhưng đến bây giờ anh mới biết là cơ thể của em còn đẹp hơn những gì anh tưởng tượng đấy.”
Mặt của Bạch Nhã Băng đỏ ửng lên, lườm lườm anh, cô thật sự không ngờ anh lại tưởng tưởng cơ thể của cô:“Anh đúng là đồ biến thái.”
“Anh chỉ biến thái với mình em mà thôi.” Lục Dĩ Tường nói thầm vào tai của Bạch Nhã Băng, anh cũng nhân cơ hội lúc đấy đưa cái dưới thân kia vào hoa nguyệt của cô.
“A...a...ừm...” Bạch Nhã Băng bị anh tấn công bất ngờ, không kịp chuẩn bị, cô đau đớn hét lên một tiếng, cảm giác tê dại khiến cô không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Tiếng rên rỉ của cô khiến cho anh càng thêm kích thích, hứng thú càng luận động mạnh hơn bên trong hoa nguyệt của cô, bàn tay của anh không ngừng xoa nắn bầu ngực căng tròn, trắng nõn kia, môi anh đặt lên môi của cô day dưa không dứt.
Tiết tấu của Lục Dĩ Tường mỗi lúc càng mạnh mẽ, bây giờ cả căn phòng tràn ngập mùi tình ái, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc của hai người. Đến khi anh luận động nhịp nhàng, cô đánh nhẹ vào vai của anh, nói:
“Lục Dĩ Tường! Lần sau mà anh còn dám tấn công em bất ngờ như thế thì em sẽ xử lý anh đấy.”
Lục Dĩ Tường vén tóc của cô ra phía sau, lời nói đầy dịu dàng, yêu thương của anh cất lên:“Anh không dám chắc là sau này sẽ không như thế nhưng em yên tâm sau khi tấn công xong, anh sẽ ngồi yên ở đấy cho em xử lý nhưng phải xem em còn sức không đã.”
“Đồ lưu manh nhà anh.” Bạch Nhã Băng trừng mắt, mắng anh, cô tự hỏi tại sao anh lại có thể lưu manh như thế?
Cứ như thế, anh đã muốn cô rất nhiều lần đến gần sáng anh mới buông tha cho cô, anh bế cô vào phòng tắm, tắm sạch cho cô rồi bế cô trở về giường, ôm lấy cơ thể của cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng khẽ mở mắt thức dậy, ngồi dậy, cả người vẫn còn đau vô cùng, cô lê cái thân đau nhức của mình xuống giường, vừa định đứng dậy từ phía sau của cô có cánh tay ôm chằm lấy cô, Lục Dĩ Tường đưa đầu của mình vào hõm cổ của cô, khẽ nói:
“Sao em dậy sớm vậy? Hãy ngủ thêm một chút nữa đi, anh đã nhắn tin cho Hoàng Việt bảo hôm nay em nghỉ làm, anh cũng đã gọi cho mẹ nói chúng ta đi chơi hết ngày hôm nay rồi.”
Bạch Nhã Băng quay người lại, khẽ chau mày nhìn Lục Dĩ Tường, thắc mắc hỏi anh:“Anh gọi từ lúc nào thế?”
“Anh gọi từ lúc sáng sớm, cho nên hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, một lát nữa anh sẽ chở em đi ăn.” Giọng nói vô cùng ôn nhu, dịu dàng, ấm áp của Lục Dĩ Tường cất lên, nó cứ khe khẽ vào tai của Bạch Nhã Băng khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp, rất vui.
Bạch Nhã Băng quay người lại nheo mắt nhìn Lục Dĩ Tường, cô tự hỏi tại sao cô lại không cảm thấy khó chịu? Bình thường Bạch Nhã Băng cực kì, cực kì ghét người khác động vào đồ của mình đặc biệt là điện thoại nhưng bây giờ anh lại động vào hơn nữa còn tự ý nhắn tin quyết định thay cho mà cô lại cảm thấy không hề khó chịu một chút nào, cảm thấy rất bình thường.
Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, anh nghĩ rằng cô cảm thấy không thoải mái khi anh tự ý quyết định như thế, anh vội hỏi:
“Tiểu Băng! Sao em lại nhìn anh như vậy? Em cảm thấy khó chịu khi anh tự ý quyết định sao?”
“Không, không khó chịu.” Bạch Nhã Băng lắc đầu ngay tức khắc đáp lại, cô nhướng mày nhìn xuống giường bảo anh:
“Nhích người anh qua bên kia, em muốn ngủ tiếp.”
Lục Dĩ Tường gật đầu, mỉm cười nằm xuống, Bạch Nhã Băng nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp, anh ôm chặt cơ thể của cô, mắt anh vẫn nhắm, khóe môi anh cứ nhếch lên cười rất tươi, sau bao ngày chờ đợi cuối cùng anh cũng được ăn cô rồi, bị bỏ đói quá lâu rồi.
Tại một căn nhà hoang, Bạch Huyền Nghị ngồi vắt chéo chân trên ghế, dáng vẻ lạnh lùng, cả người tỏa ra sự đáng sợ đến bức người khác hẳn với dáng vẻ vui tươi, trẻ con thường ngày.
“Nói, người đứng sau vụ bắt cóc năm đó là ai?” Bạch Huyền Nghị trừng mắt, lớn tiếng hỏi tên bắt cóc đang bị trói ngồi dưới kia.
Hắn đã bị người của anh đánh đến sống dở chết dở, thê thảm vô cùng, hắn run rẩy, môi mấp máy đáp lại:“Cậu...cậu là ai? Là một...một trong những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó sao?”
Bạch Huyền Nghị hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn ta với ánh mắt như muốn giết người, muốn băm ra thành từng mảnh, lãnh đạm trả lời:“Tôi không phải là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó nhưng...”
Tên bắt cóc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt tò mò, chờ đợi anh tiếp tục nói, nếu như anh không phải là nạn nhân trong đó thì bắt hắn làm gì chứ? Hắn dám chắc chắn anh không phải là cảnh sát, Bạch Huyền Nghị nhếch môi cười lạnh tiếp tục nói:
“Nhưng chị của tôi là một trong những đứa trẻ năm đó bị các người bắt hơn nữa người cảnh sát mà các người bắn chết chính là ba của tôi, bây giờ thì anh biết nguyên nhân rồi đó nên anh phải nói cho tôi biết người chủ mưu đứng sau là ai?”
Hắn ta lắc đầu vội vàng đáp lại:“Tôi không biết, tôi thật sự không biết người đứng sau là ai cả, tôi chỉ là làm theo lệnh của đại ca tôi mà thôi, đại ca của tôi chính là tên đầu trọc đã bỏ trốn tối hôm qua.”
Tên bắt cóc ấy thấy Bạch Huyền Nghị không nói không rằng, không có một chút phản ứng gì liền sợ hãi nói tiếp:“Cậu hãy tin tôi, tôi thật sự không biết người đứng đằng sau là ai.”
“Tôi có nói là tôi không tin đâu, anh cần gì phải hoảng sợ như vậy chứ?” Bạch Huyền Nghị nở một nụ vô cùng quỷ dị với hắn, gương mặt của anh lạnh lẽo, khó đoán được anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Tôi biết gì thì tôi cũng đã nói hết rồi, cậu có thể tha cho tôi được không?”
Bạch Huyền Nghị đứng dậy từ từ cất bước rời khỏi nơi đấy, thấy anh rời đi tên bắt cóc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đi được vài bước Bạch Huyền Nghị đột ngột quay người lại, rút súng, dứt khoát bắn thẳng vào đầu của hắn khiến anh trợn mắt chết ngay tại chỗ.
“Tôi chưa từng nói nếu như anh khai hết thì tôi sẽ không giết anh.”
Bạch Huyền Nghị quay người rời khỏi đấy, ra ngoài xe nhìn thấy Alex đang đứng tựa người vào xe chơi game, anh tiến đến đánh vào vai Alex, Alex quay người cười nhẹ, tắt điện thoại cất vào trong túi, cất tiếng:
“Cậu xử lý xong rồi sao? A Nghị! Nhiều lúc tôi thầm cảm ơn trời đất vì tôi là bạn của cậu đấy, cậu có biết cậu còn nguy hiểm, đáng sợ hơn chị của cậu nhiều không?”
Bạch Huyền Nghị không nói gì chỉ nâng mày nhìn Alex, ánh mắt mong chờ xem Alex sẽ nói anh như thế nào? Alex lấy cây kẹo mút trong miệng của mình ra, cầm cây kẹo chỉ chỉ anh:
“Chị của cậu quả thật rất nguy hiểm, rất đáng sợ nhưng chị ấy là kiểu người có ác, có nguy hiểm cũng là công khai, biểu hiện ra cho mọi người đều biết còn đỡ hơn cái kiểu ác ngầm như cậu, lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ với mọi người ít ai biết được độ tàn nhẫn của cậu còn hơn cả chị của mình.”
Bạch Huyền Nghị khẽ bật cười một tiếng, không nhanh không chậm đáp lại:
“Tớ chính là thích kiểu ác ngầm đấy, khiến cho người khác không chú ý, đề phòng nhưng đến lúc phát hiện ra cũng chính là lúc người đó đi điểm danh dưới âm phủ.”
Alex cảm thấy bạn của mình quá là kinh khủng, thật không dám tưởng tượng được sau này lỡ như anh và Bạch Huyền Nghị trở mặt với nhau thì anh sẽ thảm như thế nào?
“Càng ngày cậu càng khiến tớ sợ hơn đấy.”