Tại một căn nhà không quá nhỏ cũng không quá lớn, đôi bàn tay trắng trẻo của Bạch Lan Minh gõ gõ trên bàn phím không ngừng, gõ được một lúc cô phồng má, nhăn mặt nhíu mày nói với Black:
“Em không học nữa, đầu của em sắp nổ tung rồi.”
Black ngồi bên cạnh của cô khẽ bật cười dịu dàng, ôn nhu xoa xoa đầu của cô:“Lúc đầu là em bảo anh dạy em làm hacker anh đã bảo là không dễ rồi là em kiên quyết bắt anh dạy sao bây giờ chưa gì đã bỏ cuộc rồi.”
Bạch Lan Minh bĩu môi, nũng nịu đáp lại:“Ai biết là nó khó đến vậy đâu chứ, càng học em càng rối không hiểu gì cả.”
“Đó là do em ngốc.” Anh nhéo nhẹ cái mũi thanh tú của cô, mắng yêu.
Cô bỗng nhiên đứng bật dậy, nhéo tai của anh gương mặt tỏ vẻ giận dỗi:“Anh dám mắng em ngốc sao? Em còn chưa hỏi tội anh đấy nếu không phải em hỏi anh làm nghề gì thì có phải anh sẽ giấu em chuyện anh làm hacker luôn không hả?
Còn nữa đến bây giờ vẫn không chịu nói cho em biết tên thật của anh là gì?”
Black xoa xoa cái tai bị Bạch Lan Minh nhéo, anh cười trừ kéo cô ngồi xuống đấm lưng bóp vai hối lỗi, giải thích:
“Chuyện anh làm hacker anh chưa kịp nói thì em đã hỏi rồi còn về tên thật của anh là anh quên nói cho em biết chứ không phải là anh không muốn nói.”
“Vậy thì anh hãy nói đi tên thật của anh là gì?” Bạch Lan Minh nghênh mặt quay sang chỗ khác, vẻ mặt hờn dỗi trông đáng yêu vô cùng.
“Tên thật của anh là Dịch Giai Thụy, em còn thắc mắc gì về anh nữa em cứ hỏi anh tuyệt đối không che giấu gì cả sẽ nói cho em nghe hết.”
Cô mỉm mỉm cười, rất muốn cười nhưng cố làm mặt ngầu, mặt giận nói với anh:
“Tuy hiện tại em không có thắc mắc gì nữa nhưng bây giờ em muốn đổi lại.”
“Hửm? Đổi lại? Đổi lại cái gì?” Anh nâng mày hiếu kì, thắc mắc không biết cô muốn đổi lại là đổi lại cái gì?
Bạch Lan Minh khoanh tay lại chậm rãi cất tiếng:“Thì lúc trước em theo đuổi anh quyết liệt, vất vả như thế mặc dù anh đã tỏ tình với em nhưng bây giờ em muốn anh phải theo đuổi lại em đến khi nào em gật đầu đồng ý thì thôi.”
Black không ngờ cô còn có cái suy nghĩ này, anh bật cười vuốt cái mũi của cô gật đầu chiều theo ý của cô:“Được được, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ theo đuổi lại em.”
Bạch Lan Minh gật gù như vậy mới được chứ, chỉ cần nghĩ đến thôi là cô đã thấy vui rồi, cô mở điện thoại lên xem giờ cũng đã tối rồi cô đứng dậy nói vói anh:
“Trời cũng đã muộn lắm rồi em phải về nhà đây.”
Black ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Bạch Lan Minh kéo cô ngồi lên đùi của mình, nở một nụ cười ôn nhu khẽ nói:“Nhà nào nữa chứ? Đây chính là nhà của em em còn muốn về đâu nữa?”
Bạch Lan Minh ngớ người, khẽ chau mày nhìn anh:“Đây là nhà của anh mà từ khi nào mà trở thành nhà của em chứ? Nhà của em là Bạch gia, hiện tại chúng ta vẫn chưa kết hôn gì cả làm sao có thể là nhà của em được?”
Anh tiến đến sát đôi tai của cô thì thầm:“Sớm muộn gì chúng ta cũng kết hôn thôi hơn nữa lúc anh mua nhà anh đã để tên của em rồi nên căn nhà này là của em.”
Cô rụt vai lại, nhột nhột cái tai:“Nếu đã như vậy thì em sẽ ở lại đây, bây giờ em phải đi ngủ đây.”
Black gật đầu ánh mắt gian tà:“Được, chúng ta đi ngủ thôi.”
Bạch Lan Minh đứng dậy ngay lập tức đáp lại:“Chúng ta cái gì chứ? Em nói cho anh biết anh đừng có những cái suy nghĩ đen tối ở trong đầu, em ngủ một phòng anh ngủ một phòng không có chuyện chúng ta ngủ chung đâu.”
Vừa nói xong, Bạch Lan Minh đi vào phòng ngủ khóa cửa lại phòng có “kẻ đột nhập”, Black nhếch môi cười, thầm nói:“Em đừng tưởng khóa cửa là anh không làm gì được, đừng quên anh có chìa khóa phòng của em đấy.”
Black đi đến bàn lấy chìa khóa nhưng tìm mãi vẫn không thấy chìa khóa đâu, đột nhiên Bạch Lan Minh mở cửa ra giơ chìa khóa lên, nhướng mày, cười đắc ý:
“Anh là đang tìm chìa khóa sao? Chìa khóa đang ở trong tay của em đây này, lúc nãy em đã tiện tay lấy rồi đề phòng nửa đêm có sắc lang xông vào.”
Anh phì cười nhìn cô không ngờ cô lại nhanh tay đến như vậy:“Để xem em có thể trốn được đến khi nào?”
“Sắc lang!” Bạch Lan Minh lè lưỡi gương mặt đắc ý, lắc lư cái đầu mắng anh rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Black chịu thua chỉ có thể về phòng của mình, bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi cô nhất định phải khiến cô chịu thua, gật đầu đồng ý ngay từ ngày đầu tiên nhưng...từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng theo đuổi con gái nên không biết phải theo đuổi cô như thế nào? Đành gọi điện hỏi người đã có vợ người đó không ai khác chính là Lục Dĩ Tường.
Suốt một đêm Lục Dĩ Tường chỉ Black vô số cách theo đuổi con gái mà mình biết nói đến khàn cả cổ họng mà lần nào anh cũng bảo là cách không ổn, cách kia không ổn, có chắc chắn là thành công không? Khiến Lục Dĩ Tường tức sôi cả máu, điên cả đầu chịu không nổi nữa liền quát lớn:
“Cậu tự đi mà nghĩ cách đi.”
Lục Dĩ Tường đã cúp máy, Black gãi gãi đầu đành tự mình nghĩ cách vậy.