Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 68: Chương 68: Ở Đây Ai Không Sủng Vợ ?




Black bỗng nhiên nhìn Lục Dĩ Tường không chớp mắt, khóe môi nhếch lên mỉm cười, Lục Dĩ Tường cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Black đang nhìn mình, anh khẽ cau mày, mặt hơi nhăn lại hỏi:

“Sao đột nhiên cậu lại nhìn tôi như vậy? Mặt tôi có dính gì à?”

Black xoa xoa mũi bật cười:“Dĩ Tường! Lúc trước cậu đã nổi tiếng lắm rồi bây giờ cậu còn nổi tiếng hơn nữa, theo tôi nhớ Lục Dĩ Tường mà tôi quen biết trước giờ không có cảm giác với phụ nữ, luôn lãnh đạm, nghiêm túc sao bây giờ lại trở thành một ông chồng sủng vợ tận trời như vậy chứ?”

Nhắc đến chuyện này Lục Dĩ Tường lại thấy bực tức trong người, anh rất tán thành, ủng hộ việc Lục Trân Trân đăng ảnh anh và Bạch Nhã Băng lên nhưng không ngờ chuyện anh bị đuổi ra phòng khách ngủ, Lục Trân Trân cũng đăng lên, lúc vào tập đoàn các nhân viên cứ nhìn anh cười mãi, mặt mũi anh không biết giấu vào đâu.

“Lần này tôi nhất định phải dạy dỗ lại Trân Trân, ngay cả anh trai của mình mà nó cũng đăng ảnh khiến cho tôi bị mất mặt như thế.”

Black thu lại nụ cười, chau mày cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao lại là Lục Trân Trân? Anh ngồi thẳng người dậy hỏi Lục Dĩ Tường:

“Dĩ Tường! Cậu có nhầm lẫn gì ở đây không thế? Trân Trân thì có liên quan gì đến chuyện này? Chủ nhân của cái trang đó đâu phải là của Trân Trân.”

Lục Dĩ Tường sững người lại, đôi mày cũng nhíu lại nhìn Black bằng ánh mắt khó hiểu, nghi hoặc, Black không nhanh không chậm nói cho anh biết:

“Lúc đầu khi nhìn thấy cái trang đó tôi cũng đã nghĩ đến Trân Trân nhưng khi thử tra thì không tra được, tôi phải mất gần một ngày mới tra ra chủ nhân của cái trang đó là của một người tên là Bạch Huyền Nghị.”

“Sao chứ? Là của Bạch Huyền Nghị? Cậu không nhầm chứ?” Lục Dĩ Tường không khỏi kinh ngạc, sững sốt, anh thật sự không thể tin được chủ nhân của cái trang đấy lại là của Bạch Huyền Nghị. Lục Dĩ Tường mở laptop của Black ra, những ngón tay thon dài, gõ thoăn thoắt trên bàn phím, chưa đầy mười lăm phút anh đã tra ra quả thật trang đấy là của Bạch Huyền Nghị.

Black khẽ lắc đầu, vẻ mặt thán phục:“Tôi mất gần một ngày mới tra ra được còn cậu chỉ chưa đầy mười lăm phút đã có thể tra ra, quả là không hổ danh thiên tài khoa công nghệ thông tin, quá xuất sắc.”

“Dĩ Tường! Người tên Bạch Huyền Nghị này là người của Bạch gia đúng không?” Black không nhanh không chậm hỏi anh.

Lục Dĩ Tường gật đầu, cảm thấy khó hiểu tại sao Bạch Huyền Nghị lại tạo ra cái trang đấy chứ? Chẳng phải Bạch Huyền Nghị ghét anh lắm sao? Black đột nhiên búng tay một cái, cất giọng nói:

“Tôi biết rồi, Trân Trân và Bạch Huyền Nghị hợp tác với nhau, Trân Trân là người chụp ảnh rồi đưa cho Bạch Huyền Nghị, cậu ra sẽ là người đăng ảnh lên.”

Lục Dĩ Tường nghe Black nói như thế anh càng cảm thấy không đúng, chuyện Lục Trân Trân và Bạch Huyền Nghị bắt tay hợp tác với nhau là không thể nào, hai người họ như chó với mèo, gặp mặt là cãi nhau, đánh nhau làm sao có thể hợp tác được chứ. Không được, anh nhất định phải hỏi rõ Lục Trân Trân chuyện này mới được.

Ánh nắng dịu dần, tan làm A Tôn chở Lục Dĩ Tường quay trở về, trên xe Lục Dĩ Tường nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chuông tin nhắn của anh vang lên, Lục Dĩ Tường cầm điện thoại lên xem, là vợ yêu của anh nhắn:

“Anh, mẹ và Trân Trân khỏi chờ em về, mọi người cứ ăn trước đi, em ở lại tập đoàn giải quyết công việc, sẽ về trễ.”

“Ừm...Khi nào em xong việc em nhắn cho anh anh sẽ đến đón em.” Lục Dĩ Tường nhanh chóng nhắn lại cho cô, từng chữ đều hiện rõ sự yêu thương, chăm sóc của anh dành cho cô.

Lục gia

Vừa về đến, Lục Dĩ Tường nhìn thấy Lục Trân Trân đang ngồi xem phim, anh liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt hỏi ngay vào vấn đề:

“Trân Trân! Anh hỏi em, có phải em và Huyền Nghị đã bắt tay hợp tác với nhau không? Em là người chụp ảnh anh và chị dâu của em sau đó gửi cho Huyền Nghị, Huyền Nghị sẽ đăng những tấm ảnh đó lên trang “Cặp đôi khó ở” có đúng không? Chủ nhân của cái trang đó chính là Huyền Nghị.”

Lục Trân Trân tròn mắt, giật mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, rụt cổ lại, không ngờ Lục Dĩ Tường đã phát hiện ra rồi còn nói đúng hoàn toàn. Cô quên mất anh trai của mình là thiên tài về công nghệ thông tin, về việc điều tra này thì có là gì chứ? Cô chỉ đành gật gật đầu thừa nhận:

“Quả thật là đúng như anh nói, em và Bạch Huyền Nghị hợp tác với nhau. Anh hai! Anh tha cho em lần này đi.” Lục Trân Trân lay lay cánh tay của Lục Dĩ Tường, làm nũng với anh.

Lục Dĩ Tường chỉ chỉ vào trán của Lục Trân Trân, nói:“Em đó, anh không phản đối việc em đăng ảnh lên nhưng em cũng đừng dìm khiến cho anh mất mặt như vậy chứ? Dù sao anh cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn, em làm như thế thì anh biết giấu mặt mũi vào đâu?”

Lục Trân Trân cười hì hì, lè lưỡi, dáng vẻ tinh nghịch đáp lại:“Em hứa với anh, lần sau em sẽ không đăng như thế nữa.”

Lục Dĩ Tường véo nhẹ mũi của Lục Trân Trân rồi đứng dậy, cất tiếng:“Hôm nay chị dâu của em về trễ, em và mẹ không cần đợi đâu còn anh thì sẽ đi gặp bạn sẽ không ăn cơm, anh đợi chị dâu em xong việc rồi đón về luôn.”

“Vâng.” Lục Trân Trân gật đầu, tươi cười, nhìn thấy anh đi lên phòng rồi cô mới có thể vuốt ngực thở phào, cứ tưởng lần này cô chết chắc rồi chứ?

Quán bar Lovers

Lục Dĩ Tường bước vào phòng VIP, bọn người Dạ Thành Đông vừa thấy anh đến liền ồ lên một tiếng, đồng loạt cất giọng trêu chọc anh:

“Ông chồng cực sủng vợ của chúng ta đến rồi.”

Lục Dĩ Tường quăng cho bọn họ một cặp mắt sắc bén rồi ngồi xuống, Phương Thần cười nhẹ cất giọng vừa đủ nghe hỏi anh:“Dĩ Tường! Cảm giác ngủ ngoài phòng khách như thế nào?”

Lục Dĩ Tường nuốt cơn tức xuống bụng, hít một hơi thật sâu, trừng mắt, nghiến răng nói:“Phương Thần!! Cậu muốn chết hả?”

Bốn người các anh cười phá lên thành tiếng, u Hoằng Phong cười không ngừng, anh là người tiếp theo lên tiếng trêu chọc Lục Dĩ Tường:

“Dĩ Tường! Cậu sủng vợ như thế, chỉ cần Nhã Băng nói một tiếng cậu liền răm rắp nghe theo, Nhã Băng muốn gì thì cũng không cần mở lời chỉ cần cô ấy liếc mắt qua một cái cậu liền mua hết về, cậu cưng chiều cô ấy như thế vậy mà cô ấy nỡ lòng nào cho cậu ra phòng khách ngủ vậy chứ?”

Lục Dĩ Tường cảm thấy mình không nên đến đây vào lúc này, anh sắp bị bọn họ làm cho tức chết rồi:“Một phút ngu ngốc liền bị cho ra ngoài phòng khách ngủ đây quả thật là bài học nhớ đời của tôi. Mà các cậu đừng có ở đó trêu chọc tôi, ở đây không phải chỉ có một mình tôi sủng vợ đâu, ở đây ai không sủng vợ? Các cậu dám nói mình không có sủng vợ không hả?”

Dạ Thành Đông khoác tay qua vai Lục Dĩ Tường, khóe môi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ý cười, phun ra một câu:“Ở đây ai cũng sủng vợ nhưng không có ai bị cho ra ngoài phòng khách ngủ như cậu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.