“Các người dám lừa tôi?” Bạch Nhã Băng vùng vẫy, do vừa mới tỉnh lại, sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu không thể nào làm lại bọn chúng.
“Lừa thì đã sao? Cô đúng là một con ngốc, thật không ngờ người đứng đầu Bạch gia lại ngu ngốc đến như thế.” Người đàn ông thần bí ấy nở một nụ cười khinh bỉ, chế giễu cô.
Black đã điều tra ra được Bạch Nhã Băng đang ở đâu liền cùng mọi người đi đến đó giải cứu, Lục Dĩ Tường như phát điên lái xe nhanh như bay đến đó.
Bạch Nhã Băng bị bọn chúng đánh đập, cho dù đau đớn đến cỡ nào cô cũng không hề phát ra một tiếng nào, cô nghiến chặt răng chịu đựng. Bạch An Lương dùng hết sức lực bảo vệ Bạch Nhã Băng, dùng thân thể của mình bảo vệ cháu gái, điều đấy khiến cho cô vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên.
“Ông đang làm cái gì vậy? Tránh ra, đừng có mà giả vờ ở đây.” Bạch Nhã Băng lớn tiếng quát, cô vẫn không tin Bạch An Lương lại tốt như thế, bảo vệ cho cô, chắc chắn Bạch An Lương có âm mưu gì đó.
Lục Dĩ Tường cùng mọi người đến nơi, bọn thuộc hạ thấy mọi người đến liền chạy vào báo:“Chủ nhân, Lục Dĩ Tường cùng những người khác đã tìm đến đây rồi ạ.”
“Nhanh thật, chưa gì đã tìm đến nơi.” Người đàn ông thần bí ấy tức giận, nghiến răng quát lớn.
Lục Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng bị thương nằm dưới đất, anh trợn mắt chạy đến:“Tiểu Băng.” Bạch Huyền Nghị cũng vội vàng chạy nhanh đến, lớn tiếng gọi:“Chị! Chị!”
Người đàn ông mang mặt nạ ấy kéo Bạch Nhã Băng lên, khống chế cô:“Các người đừng đến đây, các người mà dám tiến đến một bước nào nữa thì tôi sẽ giết chết cô ta.”
“Thả cô ấy ra, tôi cảnh cáo ông nếu như Tiểu Băng có chuyện gì, mất một cọng tóc nào thì tôi sẽ giết ông đấy.” Lục Dĩ Tường hét lớn, không dám tiến lại gần sợ ông ta sẽ làm cô bị thương.
Người đàn ông thần bí ấy đột nhiên bật cười một cách quái dị:“Sớm muộn gì tôi cũng bị các người bắt và giết chết chi bằng bây giờ tôi lôi Bạch Nhã Băng chết, làm bạn với tôi trên đường xuống âm tào địa phủ.”
Vừa nói dứt lời, ông ta đã kéo Bạch Nhã Băng cùng rơi xuống vách núi, Lục Dĩ Tường hoảng hốt, kinh hãi lao theo nhưng không kịp chụp lấy tay của cô, bọn người Dạ Thành Đông thấy Lục Dĩ Tường cũng sắp rơi xuống đấy liền chạy nhanh đến kéo anh lại.
Lục Dĩ Tường bần thần, run rẩy hét lớn gọi tên của cô:“Tiểu Băng! Tiểu Băng!”
Bạch Huyền Nghị ngồi bệch xuống đấy, đôi mắt thất thần, không thể tin những gì diễn ra trước mắt của mình, anh bật khóc hét lớn:“Chị! Chị!”
Hạ Tử Quyên che miệng bật khóc, còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy bạn thân nhất của mình bị rơi xuống vực chứ. Lục Dĩ Tường trở nên điên loạn muốn nhảy xuống dưới đó cùng Bạch Nhã Băng, mọi người đã rất khó khăn để khống chế, kìm anh lại.
Lục Dĩ Tường đau đớn, khóc đến ngất lịm đi, bọn người Dạ Thành Đông cho đội cứu hộ đến tìm Bạch Nhã Băng, tìm nửa ngày trời vẫn không tìm được xác của cô, một chút vết tích cũng không có.
Lục Dĩ Tường sau khi tỉnh lại cũng chạy xuống dưới đấy cùng đội cứu hộ tìm cô, anh điên cuồng tìm khắp nơi, gọi Bạch Nhã Băng đến khan cả cô, cổ họng anh đau rát sắp nói không được nữa rồi.
Bạch Triết chống gậy, được người hầu dìu đến đấy, ông run rẩy cùng mọi người tìm kiếm cháu gái của mình, Bạch Triết huy động tất cả người của Bạch gia đến, Dạ Thành Đông cùng Tần Đình Danh cũng huy động hết tất cả người của mình đến tìm giúp.
Trời đã tối, vẫn chưa tìm thấy xác của cô, bọn họ chỉ tìm được xác của người đàn ông thần bí ấy mà thôi, bọn người Dạ Thành Đông khó khăn lắm mới có thể khuyên được Lục Dĩ Tường quay về Lục gia.
Lê Ngọc Quân cùng Lục Trân Trân thấy Lục Dĩ Tường về liền hỏi:“Dĩ Tường! Sao rồi? Đã tìm thấy Tiểu Băng chưa?”
Lục Dĩ Tường như một cái xác không hồn, không nói không rằng đi thẳng lên phòng của mình, anh đóng chặt cửa lại, ngồi bệch xuống sàn, tim của anh rất đau, anh rất muốn khóc nhưng bây giờ anh đã không còn có thể khóc được nữa rồi, anh thật sự không tin những gì diễn ra trước mắt của mình nữa rồi, anh điên loạn không muốn tin sự thật này, không muốn tin, cả người anh run rẩy nhắm chặt đôi mắt lại, nước mắt từ khóe mắt của anh lặng lẽ rơi xuống trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại một chút hơi ấm, mùi hương của cô.
Lục Dĩ Tường thầm tự nhủ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, sau khi anh tỉnh giấc thì sẽ nhìn thấy Bạch Nhã Băng đang nằm ngủ bên cạnh của mình, đúng vậy đây chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi.
Nhưng không phải, Lục Dĩ Tường không muốn tin cũng phải tin, tin Bạch Nhã Băng, người vợ mà anh yêu bằng cả sinh mạng của mình đã không còn, đã thật sự không còn nữa, anh đập đầu của mình vào cánh cửa, bật khóc, tự trách:
“Lục Dĩ Tường! Tại sao mày lại vô dụng đến như vậy chứ? Ngay cả người con gái mà mày yêu mày cũng không bảo vệ được là sao? Mày đúng là thằng đàn ông vô dụng nhất thế gian này.”
Lục Dĩ Tường ôm ngực của mình, nước mắt đã giàn giụa trên mặt của anh, bây giờ trong mắt của anh cả thế giới này chỉ còn lại một màu đen, chìm đắm trong sự đau đớn, khổ sở khi mất Bạch Nhã Băng, anh cảm thấy mình sống trên đời này không còn ý nghĩa nữa rồi.