Hạ Hạo Miểu hai mắt trừng to giận dữ, phát ra tiếng ô ô.
Hạ Hạo Miểu kích động, Hạ Uyển Tình lại cực kì bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng.
“Ông biết không? Bạch Tâm Lăng thực sự yêu ông, chỉ tiếc, bà ta tỉnh ngộ quá muộn.”
Hạ Uyển Tình nhẹ thở dài một hơi.
“Ngày ấy, ta đi thỉnh an bà ấy, giao thuốc này cho bà ta, để bà ta cho ông uống, trên mặt bà ấy đáp ứng tốt, sau lưng lại làm việc khác.”
” Vì giấu giếm chuyện này mà bà ta phóng hỏa tự sát, còn muốn tận lực để cho Hạ Tuyết Mạn mang nỗi oan ức này, không thể nói là không hoàn mỹ.”
“Vì ông mà ngay cả mạng cũng không muốn, chỉ tiếc, kết quả là chính ông cũng nuốt thuốc rồi. Ông nói xem ở dưới suối vàng bá ta biết được có tức chết hay không?”
Hạ Uyển Tình nói xong che miệng bật cười.
Hạ Hạo Miểu liên tục ô ô gọi nhưng một chữ cũng không nói nên lời, ông oán hận nhìn Hạ Uyển Tình chằm chằm.
“Hận ta? Hận đi. Nếu như không hận, sợ ông không nhớ rõ còn có nữ nhi này.”
“Ông muốn biết Bạch Tâm Lăng giấu diếm cái gì không? Muốn biết nhược điểm mà ta bắt được là gì không?”
Hạ Hạo Miểu lắc đầu, quay đầu đi chỗ khác.
“Không muốn nghe? Không muốn nghe cũng đúng, vậy ta phải nói cho ông, ta rất chờ mong vẻ thống khổ lại khiếp sợ của ông đây.”
Hạ Uyển Tình khẽ cười.
“Còn nhớ rõ 20 năm trước Bạch Tâm Lăng từng theo Mục Cảnh Thước đào hôn bỏ trốn không?”
“Khẳng định là ông không muốn nhớ kỹ rồi nhỉ? Toàn bộ Ly quốc đều không nhớ rõ, bởi vì bị ông đè xuống che đậy.”
“Nhưng ông nhất định sẽ không quên thời gian Hạ Thiên Túng sinh ra. Ông cứ thử tính một lần, mười tháng hoài thai, có phải là lúc bà ấy trở về đã có thai hay không?”
“Đương nhiên, trước đó bà ta đã gả cho ông, không chừng Hạ Thiên Túng là con ông thật.”
“Nhưng phản ứng của Bạch Tâm Lăng đã bán đứng tất cả. Ngày đó, ta chỉ hù bà ta, mà bà ta lại hoảng sợ.”
“Ha ha ha. . .” Hạ Uyển Tình cười to: “Không nghĩ tới nha? Hạ gia đã sớm tuyệt hậu, nuôi con thay Mục Cảnh Thước hai mươi năm, là cảm giác gì nhỉ?”
“Gièm pha của hoàng gia này một khi bị vạch trần, ông nói xem kết cục của Hạ Thiên Túng là gì? Hạ Hạo Miểu vậy ông phản ứng thế nào? Bạch Tâm Lăng lại phải làm sao để xử lí?”
“Thật ra chỉ cần bà ta hạ dược ông thôi thì hết thảy đều sẽ không lộ ra ánh sáng, đáng tiếc bà ấy không nỡ. Bà ấy yêu ông, nhưng yêu quá trễ, trước đó, thể xác và tinh thần đều đã cho người khác.”
Toàn thân Hạ Hạo Miểu run rẩy, khóe mắt lưu lại một vệt nước mắt, ông nhắm hai mắt lại, gương mặt càng già đi vài phần.
“Thống khổ sao? Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Hạ Uyển Tình nghiêm giọng nói: ” Hạ Thiên Túng sẽ lập tức bị kéo xuống đài, Ly quốc này chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ.”
“Có thể Mục Cảnh Thước sẽ nể tình phụ tử buông tha cho Hạ Thiên Túng, nhưng Hạ Triều Ca thì thảm rồi, nữ nhi ruột thịt của ông, nữ nhi ông cưng chìu cả đời, ta sẽ để cho ả sống không bằng chết!”
Hạ Hạo Miểu đột nhiên mở hai mắt ra, thân thể càng không ngừng run rẩy, há miệng nhưng một chữ đều không nói được.
“Chỉ mong ông có thể sống đến ngày đó, tiễn ả một đoạn đường!”
Hạ Uyển Tình nói xong, lấy ra một cái khăn tay che mũi Hạ Hạo Miểu, Hạ Hạo Miểu liền bất tỉnh.
Hạ Uyển Tình ôn nhu đắp chăn cho Hạ Hạo Miểu, như là chiếu cố phụ thân ngủ say.
Sau khi đắp kín, ả phân phó cung nhân đến hầu hạ liền rời khỏi Càn Khôn Cung.
Trong nháy mắt rời khỏi Càn Khôn Cung, ả hít sâu một hơi.
Nhìn bầu trời phía xa, thấp giọng tự nói: “Rốt cuộc cũng hết khổ.”