Hạ Triều Ca không trả lời, bởi vì nàng không cách nào nghịch thiên cải mệnh, cũng không biết chính mình có thể làm gì nữa.
Hề Minh Húc than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt Hạ Triều Ca lên, hôn lên trán nàng.
Mềm nhẹ mà ấm áp, xoa dịu trái tim vỡ nát của Hạ Triều Ca.
“Đi thôi, đi gặp phụ hoàng nàng, ngài bệnh rồi, bệnh rất nặng.”
Hạ Triều Ca gật đầu đứng dậy, đi tới phía sau Hề Minh Húc thay cung nử đẩy Hề Minh Húc đi.
Cùng với tiếng lăn bánh lộc cộc của xe lăn, Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc rốt cuộc cũng đến Càn Khôn Cung.
Lúc đi vào trong cung, Hạ Thiên Túng đang ở trong tẩm điện cùng Hạ Hạo Miểu.
“Triều Ca bái kiến phụ hoàng.”
“Vi thần Hề Minh Húc tham kiến hoàng thượng.”
Hạ Hạo Miểu mở hai mắt ra, lắc lắc đầu nói: “Các con không cần quỳ.”
“Phụ hoàng. . .” Hạ Triều Ca nhịn không được nhào tới bên giường Hạ Hạo Miểu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ hoàng sau khi mẫu hậu rời khỏi.
Vốn tuổi tác Hạ Hạo Miểu đang là lúc khí phách hăng hái, bây giờ đầu tóc gần như bạc trắng.
Hai mắt người giăng đầy sương trắng, sắc mặt tái nhợt, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đều lan ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy, buồn bã ủ rũ của Hạ Hạo Miểu, tim Hạ Triều Ca lại co rút đau đớn liên hồi.
Là nàng sai, xài hack tool, xem mệnh cách, nhưng vẫn không thể bảo vệ tốt mẫu hậu, vẫn không thể ngăn cản bi kịch này phát sinh.
Thấy sự thống khổ và giãy dụa trong mắt Hạ Triều Ca, hai mắt Hạ Hạo Miểu bắt đầu mông lung, hiện lên một tầng hơi nước.
Hạ Hạo Miểu vươn tay, siết thật chặt tay Hạ Triều Ca, tay ông không ngừng run rẩy.
“Các ngươi ra ngoài trước, ta và Triều Ca có chuyện muốn nói.”
Hạ Thiên Túng gật đầu mang theo Hề Minh Húc ra cửa chờ.
“Triều Ca” Giọng Hạ Hạo Miểu khàn khàn mà trầm thấp.
“Phụ hoàng, người nói đi con đều nghe.”
“Triều Ca, mẫu hậu con trước khi đi, là dáng vẻ gì? Có phải vẫn xinh đẹp như vậy không? Ta hoàn toàn không thể gặp nàng lần cuối.”
Hai mắt Hạ Hạo Miểu mê ly, dường như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Trong thế giới kia, có ông ấy, cũng có Bạch Tâm Lăng.
Nước mắt Hạ Triều Ca cũng không nhịn được nữa, như là hồng thủy ập tới, trào dâng ra ngoài.
“Phụ hoàng, mẫu hậu lúc đi rất xinh đẹp. Ánh lửa đầy trời chiếu vào khuôn mặt người tựa như một con Dục Hỏa Phượng Hoàng, xinh đẹp không gì sánh được.”
“Nàng còn nói gì không?”
“Người nói người nhớ phụ hoàng, kiếp sau muốn đi cùng với người.”
Bỗng nhiên, Hạ Hạo Miểu gắt gao siết tay Hạ Triều Ca, hai mắt sáng ngời: “Con nói thật chứ?”
Nhìn Hạ Hạo Miểu tiều tụy rồi lại mừng rỡ như vậy, Hạ Triều Ca đau lòng không thôi.
Phụ hoàng của nàng yêu mẫu hậu như vậy, yêu hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức không dám tin trong mấy năm nay, mẫu hậu cũng yêu người.
“Đương nhiên là thật, người còn nói, việc hạnh phúc nhất đời này chính là gả cho phụ hoàng.”
Câu nói này là Hạ Triều Ca thay mẫu hậu nói, nàng tin rằng nàng mẫu hậu cũng nghĩ như vậy.
Thân thể Hạ Hạo Miểu buông lỏng nằm ở trên giường, hai mắt rơi lệ, khiến lòng người chua xót.
“Triều Ca, phụ hoàng không yên lòng nhất chính là con.”
“Phụ hoàng người đang nói gì vậy, ngươi sẽ ổn, mẫu hậu không còn, Triều Ca không thể lại mất đi phụ hoàng nữa!”
Hạ Triều Ca nước mắt không nhịn được chảy xuống, thấm ướt một mảnh vạt áo chỉnh tề.
“Triều Ca, nói cho phụ hoàng, con có yêu Hề Minh Húc hay không?.”
“Phụ hoàng, bây giờ không phải là lúc nói cái này, người đừng thế này. . .”
“Phụ hoàng biết, truyền Hề Minh Húc cùng Thiên Túng vào đi.”