Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 17: Chương 17: Chương 17: Chịu đòn nhận tội (3)




Nghe Giản Chỉ Hề nói Vọng Thư càng hối hận.

Ngẩng đầu 45 độ trời, vẻ mặt ưu thương.

“Tư Mệnh, ngươi nói xem lúc đó sao ta lại không dũng cảm một chút?”

Vọng Thư vẻ mặt u buồn than nhẹ, làm Giản Chỉ Hề ấm ức rơi đầy đất.

“Chính là vậy, nếu không ta cũng không bị Thiên Đế Bệ Hạ trêu đùa, bị Thương Lăng thượng thần ác miệng châm chọc.”

Giản Chỉ Hề trừng mắt liếc nàng.

“Bất quá, đúng là không nhìn ra, Thương Lăng thượng thần luôn luôn lạnh như băng lại biết châm chọc nói móc, thực sự quá đáng yêu.”

Vẻ ưu buồn trên mặt Vọng Thư trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mê troai.

“Bang” một đạo tiên lực bắn về phía mông Vọng Thư.

Vọng Thư đau đến hét lên một tiếng, quay đầu liền thấy vẻ mặt bốc lửa của Giản Chỉ Hề.

Giản Chỉ Hề còn muốn ra tay, Vọng Thư vội vàng chạy trốn phía sau Cửu Thiên Huyền Nữ.

Cửu Thiên Huyền Nữ cau mày nói: “Ta lại cảm thấy, Thương Lăng thượng thần đối với Tư Mệnh có chút khác biệt.”

“Hả?Khác biệt cái gì!” Vọng Thư kinh ngạc.

“Có cái gì mà khác biệt, cái người khắc nghiệt lại độc miệng, trên mặt còn viết tám chữ to Người sống chớ gần, tới gần giả chết.” Giản Chỉ Hề hừ một tiếng.

“Thật sao? Ta nhớ lúc Vu Sơn Thần Nữ múa các người còn mắt đi mày lại mà!” Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu mày.

“Oa, hình như có chuyện như vậy! Tư Mệnh, ngươi, ngươi được lắm!” Vọng Thư phụ họa kêu to.

“Cái gì mắt đi mày lại! Ta nhổ! Ta liếc hắn một cái, vậy mà hắn trừng ta, trong mắt còn có dao!” Giản Chỉ Hề nhớ tới việc này liền tức giận bất bình.

“Tư Mệnh, Thương Lăng là nam thần vạn chúng, ngươi biết trong một thời điểm, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm ngài không? Ngài xem nhẹ tất cả mọi người, kể cả Vu Sơn Thần Nữ, nhưng trừng mắt liếc ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?” Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi lại.

“Đúng vậy đúng vậy, rất có đạo lý!” Vọng Thư phụ họa.

Giản Chỉ Hề ngu người, hình như thật sự rất có đạo lý!

Bất quá, nàng lập tức tỉnh táo lại, giận dữ hét: “Vậy có phải ta cần mở yến hội chúc mừng ba ngày ba đêm, cảm tạ hắn đặc biệt coi trọng ta?”

Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Vọng Thư bị nàng hét mà sửng sốt.

Một lát sau Vọng Thư nghiêm túc gật đầu.

“Mở yến hội ba ngày ba đêm cũng không cần thiết, bởi vì ngươi không có tiền. Bất quá ngươi có thể mừng thầm thật lâu.”

Giản Chỉ Hề còn chưa hết tức giận, Cửu Thiên Huyền Nữ lại lên tiếng.

“Ngươi nên cảm tạ ngài, hảo tâm giải vây giúp ngươi. Bằng không ngươi hoặc là khángchỉ, hoặc là phải biểu diễn trước mặt chúng tiên ngay lập tức.”

Giản Chỉ Hề quả thực không thể nhịn được nữa: “Các ngươi hai tên hỗn đản ăn cây táo, rào cây sung!”

“Tư Mệnh, lời ta nói là thật, Thương Lăng thượng thần xưa nay không nói móc châm chọc người khác, càng sẽ không thay người khác giải vây. Ngài vĩnh viễn đều trầm mặc, lạnh lùng.”

Vọng Thư nghe xong lời này gật đầu như giã tỏi.

“Cửu Thiên nói không sai, Thương Lăng không nể mặt ai, bao gồm cả Thiên Đế Bệ Hạ. Trong yến hội ngươi cũng thấy, Thiên Đế Bệ Hạ luôn muốn nói chuyện với Thương Lăng thượng thần nhưng lại luôn thất bại.”

“Cho nên? Ta nên cảm tạ hắn châm chọc nói móc ta, trợn mắt nhìn ta? Có cần ta nấu vài món ăn đi thăm tổ tông nhà hắn luôn không!” Giản Chỉ Hề vô cùng phẫn nộ.

“Thương Lăng không có tổ tông, ngài là do trời đất sinh ra.” Cửu Thiên Huyền Nữ nghiêm túc giải thích.

Giản Chỉ Hề một hơi vừa lên liền nghẹn ở trong cổ họng, suýt chút tự làm mình nghẹn chết.

Kiểu gì nàng vẫn là người sai? Không biết điều, không hiểu nhân tình?

Giản Chỉ Hề khóc không ra nước mắt.

“Haizzz, nữ nhân không hiểu phong tình.” Vọng Thư vẻ mặt thất vọng nhìn nàng chằm.

Giản Chỉ Hề hò hét ở trong lòng, rõ ràng là các ngươi không hiểu được lòng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.