Nàng mở Quyển Mệnh Cách, lật vài tờ, nổi lên một chút cảm xúc, đang muốn đặt bút.
“Tư Mệnh, Tư Mệnh “
Một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Giản Chỉ Hề ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Vọng Thư Thần Nữ trước mắt, vẫy tay.
“Vọng Thư ngươi đến rồi à, mau ngồi đi “
Vọng Thư Thần Nữ mặc một bộ váy dài màu lam, trên váy còn quấn từng vòng nguyệt hoa, cực kì xinh đẹp.
Vọng Thư Thần Nữ đi tới bên cạnh Giản Chỉ Hề, tự mình tìm ghế ngồi xuống.
“Ai? Hôm nay ngươi viết tới mệnh cách của ai?”
Vọng Thư chống cằm nhìn về phía quyển mệnh cách của Giản Chỉ Hề.
“Hoả Tinh “
“Há há, chính là cái tên Hỏa Đức chân quân ở phía nam!”
“Đúng rồi, lúc này đến phiên hắn lịch kiếp, hắn đã uống Mạnh bà thang, vào Lục Đạo Luân Hồi, lập tức phải đầu thai, ta phải viết nhanh lên.”
“Ngươi dự định viết như thế nào vậy?”
“Ta nhớ hắn hiếu chiến, làm người còn hẹp hòi nữa. Chẳng phải đẹp chút xíu, bên người luôn có mấy tiên nữ không có mắt vây quanh sao.”
Giản Chỉ Hề khinh thường bĩu môi, thứ thiên đình không bao giờ thiếu chính là mỹ nam, chả có gì đặc biệt.
“Ngươi nói vậy ta mới nhớ ra, lần trước ở trước mặt mấy tiên nữ hắn còn làm trò nói ngươi lấy công báo thù riêng, nhiễu loạn mệnh cách, hồ đồ viết loạn lên nữa!”
Vọng Thư Thần Nữ nhíu mày, cùng chung mối thù với Giản Chỉ Hề.
“Aiiii, nếu hắn nói như vậy, có phải là ta nên tác thành cho hắn, dứt khoát chứng thực tội danh này của hắn?”
Giản Chỉ Hề xoay xoay bút trong tay, trên mặt cười âm hiểm một cái.
“Bây giờ nên viết như thế nào? Báo thù? Mất trí nhớ? Tình nhân biến thành huynh muội? Hay cứ là thân mang bệnh nan y? Ra đường bị đụng? Ế hết quãng đời còn lại?”
Vọng Thư có chút hăng hái thảo luận cùng Giản Chỉ Hề.
Ngón tay Giản Chỉ Hề gõ gõ mặt bàn, nàng nói: “Ta nghe nói cái tên Hoả Tinh này, sợ nước nhất, ngươi nói để cho đời này của hắn ngâm ở trong nước cả đời, chờ lúc hắn trở lại thiên đình, có thể điên lên hay không?”
“Có! Nhất định có!” Vọng Thư hưng phấn nói.
“Cho nên, hắn sinh ra ở Làng chài cạnh bờ biển, trong thôn đời đời kiếp kiếp đều lấy nghề đánh cá mà sống.”
Giản Chỉ Hề vừa nói, vừa viết lên quyển mệnh cách.
“Chỉ tiếc, Hoả Tinh trời sinh sợ nước, khi còn bé bất luận bị cha mẹ huấn luyện bao nhiêu lần, cũng không dám xuống nước bắt cá.”
“Về sau, về sau an bài cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Quan gia tiểu thư tự sát!” Vọng Thư hưng phấn nói.
“Vì sao?” Giản Chỉ Hề đột nhiên ngẩng đầu.
“Để cho hắn chung tình với Quan tiểu thư bị mất trí nhớ, như vậy hai người mới có thể bên nhau, như vậy đến lúc vị hôn phu của Quan tiểu thư tìm tới cửa, mới có thể khai triển một trận đại chiến xâu xé nhau!”
Vọng Thư càng nói càng hưng phấn.
Giản Chỉ Hề trên trán chảy xuống ba vạch đen.
Vọng Thư đã bị một nùi kịch bản cẩu huyết như mất trí nhớ, bệnh nan y, tiểu tam, oánh ghen các loại bla bla bla triệt để tẩy não.
Nhìn xem nàng đã tạo cái nghiệt gì, khiến một thần nữ thuần khiết vô hại biến thành dạng này.
Giản Chỉ Hề thở dài một hơi, đặt bút trên quyển mệnh cách.
“À! Sau khi tranh cãi, Quan tiểu thư đột nhiên nhớ lại mọi chuyện trước đây, nàng tức giận với Hoả Tinh, trách hắn vọng tưởng ăn thịt thiên nga, sau đó rời đi cùng vị hôn phu, để lại Hoả Tinh một mình thất hồn lạc phách. . .”
Vọng Thư đem những gì Giản Chỉ Hề viết đọc ra, sau khi đọc xong hồng mũi, nức nở hai tiếng.
“Tư Mệnh, ngược, quá ngược. Đoạn tình cảm này khắc cốt ghi tâm như vậy, bách chuyển thiên hồi, khiếncho người ta muốn ngừng mà không được.”
“Đây thì tính là gì, dạy ngươi một phong cách ngược mới, đổ vỏ.”