Sau khi quyết định xong, Thanh Long quân nhanh chóng tập kết, trong vòng một khắc đã hoàn tất chuẩn bị.
Trình Phi Dương dẫn đầu, Hạ Triều Ca theo sát phía sau, hai người cưỡi ngựa lớn đi trước, mang theo quân đội phía sau xuất phát.
Từ vị trí Thanh Long quân đến Huyền Vũ quân ước chừng một ngày đi đường, nếu như hết tốc lực tiến về phía trước, có thể giảm đến nửa ngày.
Lúc Hạ Triều Ca và Trình Phi Dương tiếp cận doanh trại tạm thời của Huyền Vũ quân, trời còn chưa tối.
Bọn họ dừng lại vách núi ở vách núi bên cạnh, phía dưới vách núi là một thảo nguyên mênh mông.
Hoàng hôn dần ngả về tây, trên mặt đất bao la, phủ xuống một tầng ráng đỏ.
Xa xa nhìn sang, vốn là doanh trại của Huyền Vũ quân bây giờ tan tác, thây phơi khắp nơi.
Còn có rất nhiều binh sĩ Càng quốc tuần tra ở đó, đang vận chuyển hỏa thiêu thi thể.
Mảnh đất rộng lớn phảng phất bị máu nhuộm đỏ thẫm, lặng lẽ hát một khúc bi ca sinh tử.
Đây là lần đầu tiên Hạ Triều Ca thấy được chiến trường tàn khốc, trong lòng nổi lên một cỗ bi thương khó diễn tả được.
“Đi thôi, trước lúc trời tối chúng ta phải kịp đến doanh trại tạm thời của Huyền Vũ.”
Giọng Trình Phi Dương rất trầm, lộ ra một cỗ bất đắc dĩ cùng bi thương.
“Bọn họ hài cốt chưa lạnh, đến nơi mai táng cũng không có, sao có thể thiêu một cái là xong?”
Hạ Triều Ca không phải chưa từng thấy qua người chết, ở bệnh viện, nàng từng gặp rất nhiều thi thể.
Nhưng mỗi một người, đều được đối xử tử tế.
Nhưng hôm nay, nhiều người như vậy. . .
Trong lòng Hạ Triều Ca cảm thấy rất khó chịu, nửa tháng trước, bọn họ còn từng cùng nhau diễn tập quân sự, bây giờ. . .
“Quân sư, đi thôi, ở Bắc Cương tùy thời tùy chỗ đều sẽ phát sinh việc thế này. Bi thống chỉ có thể giấu ở trong lòng, phải học được cách thừa nhận.”
Trình Phi Dương kéo dây cương của Hạ Triều Ca, chiến mã quay đầu, mang Hạ Triều Ca rời đi.
Rời khỏi vách núi, Thanh Long quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới doanh trại tạm thời.
Bọn họ vừa mới tới doanh trại, một mùi máu tươi nồng nặc liền xông tới.
Xuyên thấu qua rào chắn, Hạ Triều Ca có thể thấy binh sĩ bên trong đang ở bận rộn vận chuyển người bệnh.
“Chu Tước Bạch Hổ đều đến rồi, chúng ta cũng nhanh vào đi.”
Trình Phi Dương liếc mắt nhìn, tung người xuống ngựa, Hạ Triều Ca vội đi theo.
Hai người vội vàng đi vào chủ trướng, chỉ thấy trong trướng đèn đuốc sáng trưng, lại không có ai cả.
Trình Phi Dương vội hỏi binh sĩ canh giữ ở cửa mới biết được mấy người Hề Minh Húc đều ở trong lều quân y.
Tiến vào lều trướng chữa bệnh, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
Hề Minh Húc cùng hai vị tướng quân Chu Tước Bạch Hổ đều ở bên giường, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn người trên giường.
Người trên giường toàn thân đều là máu, hơn nữa trước ngực lại bị ghim vô số cung tên.
Như là một khối con nhím, nhìn mười phần khủng bố.
Hạ Triều Ca liếc mắt liền nhận ra trên giường người sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp đã hôn mê, chính là chủ soái Huyền Vũ quân, La Gia Anh.
Lần trước lúc Hạ Triều Ca nhìn thấy ông ấy, mộ người tuổi gần năm mươi vẫn còn hăng hái, thân thể khoẻ mạnh.
Chỉ chớp mắt, vậy mà ông ấy trở nên nhợt nhạt yếu ớt như vậy, giống như là bị rút cạn máu.
“Thế nào? Ông ấy còn có thể tỉnh lại không?” Hề Minh Húc nhíu mày hỏi.
“Thiếu tướng quân, ti chức vô năng, trên người La tướng quân quá nhiều vết thương, chảy máu không ngừng, lại còn nhiễm trùng, sốt cao không giảm, sợ rằng. . .”
Quân y thở dài một hơi, mười phần khó xử.
“Gọi Đoàn huynh đệ đến, hắn là đệ tử Bích Ba sơn trang, có lẽ hắn có biện pháp!” Trình Phi Dương nói.
Lúc này mọi người bên trong lều trướng chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt Hề Minh Húc dừng trên người Hạ Triều Ca một chút mới dời đi chỗ khác, sau đó nói: “Gọi hắn tới “