Nháy mắt sau, chừng một trăm binh sĩ Càng quốc hợp thành một phân đội nhỏ tìm được bọn họ.
Binh sĩ Càng quốc nắm chặt binh khí trong tay, chậm rãi tới gần Hề Minh Húc và Hạ Triều Ca.
Phía trước Hề Minh Húc cùng Hạ Triều Ca là một phân đội Càng quốc, phía sau là một con suối lạnh như băng, giữa suối là một mảnh tối tăm, sâu không thấy đáy.
Trước có quân địch, sau không có đường lui, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, liều mạng một lần.
Hạ Triều Ca một tay ấn trên nhuyễn kiếm bên hông mình, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Nhưng mà Hề Minh Húc lại không chút hoang mang, hắn cười nói: “Còn nhớ mười năm trước trong hoàng cung nàng từng đánh ta một trận không?”
Hạ Triều Ca sững sờ, bây giờ nói chuyện này để làm gì?
Nhưng nàng vẫn phối hợp gật đầu: “Nhớ chứ “
“Lúc đó không phải đánh không lại nàng, mà là ta nhường nàng, nàng tin không?”
“Tin “
Hạ Triều Ca đương nhiên tin, lúc đó nàng tay ngắn chân cụt, Hề Minh Húc dùng lực một chút là có thể bẻ gãy.
“Vậy thì tốt, vậy hôm nay ta phải nói cho nàng một việc, nàng nhớ cho rõ nhé.”
Mắt thấy Càng quân cẩn thận từng li từng tí tới gần, dần dần bao vây bọn họ lại, Hạ Triều Ca không khỏi sốt ruột, nhưng nét mặt vẫn hết sức trấn định.
“Thế gian này, trừ nàng, bất kỳ kẻ nào muốn tổn thương ta đều phải trả giá nặng nề.”
Hề Minh Húc vừa nói xong đột nhiên đứng lên, Hạ Triều Ca cũng đứng lên theo hắn.
“Đứng ở chỗ này, đừng nhúc nhích, nếu nàng sợ thì che mắt lại, một lúc là xong.”
Trong lòng Hạ Triều Ca chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Hề Minh Húc đã di chuyển.
Đây là lần đầu tiên Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc ra tay toàn lực, trước đó do mang theo nàng nên không thể thi triển ra hết.
Kiếm của Hề Minh Húc rất nhanh, kiếm pháp cũng mười phần tinh diệu, bằng chứng là dù bị một trăm binh lính bao quanh, hắn vẫn không có một tia hạ phong.
Hắn lâm nguy không sợ, thân hình thanh dật, kiếm pháp như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng xẹt qua, thu hoạch từng cái sinh mệnh.
Hạ Triều Ca thấy một màn như vậy, cực kì khiếp sợ.
Binh sĩ từng bước từng bước bao vây, lại không có một kẻ nào đến gần Hề Minh Húc được.
Hắn như một tên sát thần, trong chốc lát, dưới chân hắn đã phủ kín thi thể.
Mục tiêu của tất cả binh sĩ ở đây là Hề Minh Húc, không có ai đông đến Hạ Triều Ca, giết chết chủ soái địch quốc là một chiến công vinh quang không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy dù càng ngày càng nhiều binh sĩ Càng quốc bị Hề Minh Húc giết chết, thế nhưng phía sau từng đợt từng đợt binh sĩ lại xông tới.
Hơn một trăm người có thể đè chết Hề Minh Húc, nhưng vẫn không thể giết chết hắn được.
Hạ Triều Ca cứ đứng như vậy, như một pho tượng không hề nhúc nhích.
Khí thế và khí phách của Hề Minh Húc chấn trụ tất cả mọi người.
Hạ Triều Ca không chút nghi ngờ, coi như trăm người này đều chết sạch, Hề Minh Húc cũng sẽ không ngã xuống, hắn quá mạnh mẽ!
Ở trên người hắn, Hạ Triều Ca phảng phất thấy cái bóng của Chiến Thần Thương Lăng.
Từ đầu đến cuối, Hạ Triều Ca cũng không ra tay, mặc cho Hề Minh Húc một mình diệt toàn bộ phân đội này.
Khi binh sĩ Càng quốc cuối cùng ngã xuống, toàn thân Hề Minh Húc đã nhuộm đầy máu.
Không biết là máu của hắn, hay là máu của quân địch.
Hạ Triều Ca tiến lên một bước, đỡ lấy Hề Minh Húc từ phía sau, ngẩng đầu một cái, thấy sắc mặt hắn trắng bệch.
Hắn lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mình, lấy một địch một trăm, coi như không bị thương, cũng bị hao hết sức lực.
“Triều Ca, thấy chưa?”
“Thấy rồi “
“Nhớ kỹ lời ta, ghi ở trong lòng “
Lòng Hạ Triều Ca mạnh mẽ rung động.