Editor: Lee Chun
Beta-er: Nhi buồn như con chuồn chuồn
Mộ Thanh Yên nhìn con ngươi thâm thúy của Quân Bắc Hàn mà sững sờ. Kiếp trước Hề Minh Húc nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng giống thế này.
Còn có đôi mắt lạnh như băng lại thâm thúy kia của Thương Lăng vĩnh viễn làm cho người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nghĩ mãi không ra, cũng giống thế này.
Trong lúc nhất thời, Quân Bắc Hàn, Hề Minh Húc, Thương Lăng, ba khuôn mặt trong tiềm thức lại dần hiện ra chồng chéo trước mặt nàng.
Lúc nàng còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ miên man, gương mặt của Quân Bắc Hàn mặt bỗng nhiên phóng đại lên.
Nàng còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đôi môi đã bị một bờ môi mềm mại khác dán lên.
Mộ Thanh Yên sững sờ, toàn thân cứng ngắc, máu huyết dâng lên, ngu người.
Ngay sau đó, nàng bỗng cảm giác một đầu lưỡi linh xảo đang trêu chọc đôi môi của nàng, cũng trêu chọc lòng của nàng.
Mộ Thanh Yên dứt khoát lui đầu về phía sau ,Quân Bắc Hàn cũng nằm trở lại trên đùi của Mộ Thanh Yên.
Tim Mộ Thanh Yên đập điên cuồng, hô hấp cũng dồn dập theo.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mộ Thanh Yên không hiểu.
Qua một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu xuống thấy Quân Bắc Hàn hình như đang cười trộm.
Không chỉ cười trộm, hắn còn liếm liếm bờ môi, dáng vẻ đắc ý như đang nếm mỹ vị.
Mộ Thanh Yên lập tức đen mặt.
“Người đang làm gì đó?”
“Chứng minh cho ngươi xem trẫm không phải đoạn tụ thôi.”
Tâm tình Quân Bắc Hàn đang rất tốt, khóe miệng cười không ngừng.
“. . .”
Mộ Thanh Yên có chút ão não, nàng khẽ vươn tay véo mạnh trên khuôn mặt Quân Bắc Hàn, véo đến biến dạng mặt hắn luôn.
“Ta là mẫu hậu người, sao người có thể xằng bậy như thế!”
“Ngươi là mẫu hậu trẫm, cho nên trẫm mới thân thiết ôm ngươi, có vấn đề gì sao? Ngược lại là ngươi, nhi tử ưu tú như vậy mà lại không có ý định hôn một cái để biểu đạt tình yêu thương à?”
“. . .”
“Quân! Bắc! Hàn!”
Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi dám cả gan đùa giỡn lưu manh luôn?”
“Trẫm cảm thấy được thừa tướng có thể hung hăng càn quấy đắc ý lâu như vậy cũng không phải là không có đạo lý, vẫn có rất nhiều chỗ có thể học tập.”
“. . .”
Mộ Thanh Yên hít một hơi nhưng nửa ngày cũng không thể thở ra, nghẹn trong ngực.
Có một đại lưu manh là đủ rồi, bây giờ còn dạy ra một tên tiểu lưu manh?
“Không được học hắn ta!”
“Vì sao?”
“Đều là tật xấu, ngươi học hắn làm cái gì?”
“Có thể chiếm tiện nghi á.”
“. . .”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, hung hăng đẩy Quân Bắc Hàn ra đứng lên.
Nàng phẫn nộ chỉ Quân Bắc Hàn: “Ta cảnh cáo ngươi, không được học hắn, không được đùa giỡn lưu manh, đi theo chính đạo học trị quốc cho tốt, có nghe không?”
Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên, ngồi dậy, vẻ mặt vô tội.
“Nếu ngươi không nghe lời, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
“Thế nào là không khách khí?” Quân Bắc Hàn nháy mắt mấy cái: “Đánh đòn sao? Được á.”
“. . .”
Mộ Thanh Yên dồn máu lên não, ba năm trước đây còn thẹn thùng, ba năm nay chỉ toàn phát triển da mặt thôi à?
Không giáo huấn một chút, chỉ sợ không biết sai!
Mộ Thanh Yên khẽ vươn tay, bắt lấy cánh tay Quân Bắc Hàn muốn giáo huấn hắn một phen.
Ai ngờ, sức lực Quân Bắc Hàn chẳng biết lúc nào đã mạnh hơn nàng.
Hắn bắt lấy Mộ Thanh Yên, thuận tay ấn nàng ngã xuống giường.
Quân Bắc Hàn từ trên cao nhìn nàng, khóe miệng tươi cười đắc ý không kiềm được.
Mộ Thanh Yên bị ném trên giường, khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
Nàng run rẩy duỗi ra ngón tay, chỉ vào Quân Bắc Hàn: “Võ công của ngươi lúc nào tốt như vậy?”
Mộ Thanh Yên không thể tin được, nàng lại bị Quân Bắc Hàn đánh lén thành công rồi!
“Trẫm cảm thấy ngươi nói rất đúng, lúc lực lượng không đủ mạnh phải biết ẩn nhẫn, vì vậy, trẫm nhịn ba năm.”
Nhi bất lực: chúng nó đã copy còn xóa hết cả nguồn và mấy câu chửi luôn, thật bó tay rồi! Gửi lời cảm ơn một mem đã góp công giúp Nhi dịch mấy chương này! Dạo này Nhi hơi bận nên số chương mới không ổn định lắm nhé, chân thành cáo lỗi với cả nhà >.<!