Trong nháy mắt, sắc mặt Hề Minh Húc liền trầm xuống.
“Nàng vừa mới nói gì?”
Lòng Hạ Triều Ca than hỏng rồi, tròng mắt xoay tròn.
“Xem ra tối qua ăn không no, hôm nay còn khí lực nạp nam phi nữa? Hử?”
Trong lời nói của Hề Minh Húc tràn ngập ý tứ uy hiếp cùng cảnh cáo.
Hạ Triều Ca rụt cổ, đột nhiên nhớ lại liền đỏ mặt.
“Hử gì mà hử, không biết thẹn.”
Hạ Triều Ca nhỏ giọng lầm bầm.
“Thẹn có ăn được không?” Hề Minh Húc nhíu mày.
Hạ Triều Ca xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ ửng, con ngươi đảo một vòng liếc về phía tấu chương trên mặt bàn.
“Hử? Đó là cái gì? Tấu chương khẩn sao? Xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Hạ Triều Ca đang muốn đưa tay lật tấu chương, Hề Minh Húc liền vươn tay kéo tay Hạ Triều Ca lại.
“Nàng đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ý, suýt chút nữa thiếp quên mất, đến thời gian chàng luyện tập đi lại rồi.”
“Ừ, cũng phê duyệt gần xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Hề Minh Húc đứng dậy, Hạ Triều Ca vội đến dìu hắn.
Hai chân Hề Minh Húc đang dần dần khôi phục, mỗi ngày đều phải tập đi một lần để lưu thông máu.
Mấy ngày nay đều do Hạ Triều Ca cùng hắn đi.
Trên con đường nhỏ ở mảnh rừng phía trước Ngự, Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc đi tới.
Hắn thong thả đi, nhưng lòng đã có chút gấp gáp, từng bước đi rất vội vàng.
“Trong lòng chàng có việc?”
Hạ Triều Ca quan tâm hỏi.
“Vừa mới đăng cơ, chuyện phiền lòng nhiều lắm, các đại thần đề có tư tâm khiến người ta tức giận.”
“Mấy kẻ lão thần này đều ở quan trường lăn lộn lâu rồi, công phu chơi xấu đều là nhất. Nói chuyện với họ quả thực mệt tim.”
“Không sao cả, cứ từ từ đến đi, nàng thay ta xử lý tốt hậu cung là được, không cần quan tâm việc khác.”
Hạ Triều Ca không nhịn được bật cười.
“Hậu cung của chàng chỉ một mình thiếp, thiếp xử lý cái gì đây? Chẳng lẽ chàng thật sự muốn nạp phi?”
“Tử xử lí mình đã đủ làm nàng bận rộn rồi, đầu óc cứ nghĩ lung tung, u buồn, thân thể không cao lại còn gầy.”
Vẻ mặt Hề Minh Húc ghét bỏ, cứ nhứ toàn than trên dưới của Hạ Triều Ca chả có chỗ nào tốt cả.
Hạ Triều Ca bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất.
Hai người đi một lúc, tổng quản thái giám bẩm báo Trình Phi Dương cầu kiến.
“Hôm nay cũng luyện tập kha khá rồi, chàng đi làm việc trước đi, thiếp về Phượng Nghi Cung chờ chàng cùng dùng bữa tối.”
“Được ”
Hề Minh Húc hôn một cái trên trán Hạ Triều Ca liền rời đi.
Hạ Triều Ca xoay người đi về phía Phượng Nghi Cung, nụ cười dần dần thu lại.
“Sư tỷ đi điều tra xem Ly quốc đã xảy ra chuyện gì.”
“Được”
Lòng Hạ Triều Ca không yên, Hề Minh Húc cố ý lừa gạt nàng.
Hơn nữa, nàng có thể cảm giác được, Hề Minh Húc gấp gáp muốn khôi phục hai chân.
Sau khi chờ hồi lâu ở Phượng Nghi Cung, Tố Y trở về, thần sắc khó coi.
“Sư muội, Ly quốc loạn rồi.”
“Cái gì? !”
“Các vị Vương gia dựng cờ hiệu khôi phục giang sơn Hạ thị, lập một tân quân tám tuổi họ Hạ, muốn thảo phạt loạn thần tặc tử Hề Minh Húc.”
“Tân quân tám tuổi?”
“Hình như là một biểu đệ phương xa của muội, huyết mạch rất xa.”
Hạ Triều Ca cười nhạt, đây là đang coi thường tân triều của Hề Minh Húc, vội vàng muốn tới chia cắt Ly quốc.
“Càng khẩn cấp hơn là Càng quốc lại hợp tác.”
Hạ Triều Ca sầm mặt: “Địch Phỉ Nhiên?”
“Đúng”
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, khó trách Hề Minh Húc không cho nàng biết.
Khó trách hắn cấp thiết muốn khôi phục hai chân như vậy.
Lúc này Hề gia quân đang cần một chủ soái thống lĩnh toàn cục!