Hề Minh Húc liên tục hỏi một chuỗi vấn đề, chỉ nhận lại được sự im lặng của Hạ Triều Ca.
Hề Minh Húc chờ hồi lâu, vẫn như cũ không có được đáp án của Hạ Triều Ca, nàng chỉ cúi đầu, mím chặt môi, một chữ cũng không nói.
Lúc đối mặt Địch Phỉ Nhiên, nàng có thể vạn phần bình tĩnh bịa ra một vạn lý do, hoàn mĩ, không có kẽ hở.
Nhưng lúc đối mặt với Hề Minh Húc, nàng liền làm không được, nàng đang hoảng sợ, lòng đang đau đớn, nàng bịa ra lý do chính nàng còn không tin, làm sao mà qua mặt tên Hề Minh Húc khôn ngoan này được?
“Nhất định phải đi sao?”
Hạ Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Ta sẽ đi theo người giao thư cầu hòa về kinh thành.”
“Nếu ta không cho phép nàng đi?”
“Trừ phi ngươi thời thời khắc khắc nhìn ta chằm chằm, nếu không thì đến cái quân doanh quân doanh kín không kẽ hở này cũng không giữ được ta.”
Hề Minh Húc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hạ Triều Ca, chân mày hắn gắt gao nhíu lại, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
“Vì sao không cho ta một lời giải thích?”
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm cực lớn, nàng nói: “Bởi vì việc này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Không có quan hệ gì với ta? Được, được lắm. . .”
Hề Minh Húc lui lại mấy bước, trên mặt lộ ra một nụ cười khó coi.
“Hạ Triều Ca, nàng không có lương tâm!”
Hề Minh Húc nói xong, trở mình lên ngựa, thúc ngựa rời đi, chỉ để lại Hạ Hạ Triều Ca một mình nhìn theo bóng lưng hắn, tâm co rút đau đớn.
Giữa bọn họ, căn bản không nên có cứ tình cảm gì, sớm cắt đứt một chút, sớm giải thoát một chút.
Nàng nhất định muốn về kinh thành, mà hắn chỉ có thể ở lại Bắc Cương, Bắc Cương vừa mới tổn thương, còn đánh hạ ba tòa thành trì của Càng quốc, vào lúc này, nói thế nào hắn cũng không thể rời đi.
Tại Bắc Cương, bọn họ có thể vứt bỏ thân phận, đơn thuần tựa vào nhau, làm bạn với nhau, trở lại kinh thành, hết thảy đều sẽ thay đổi.
Thân phận của họ bày ở đó, ngăn cách bày ở đó, gió ở kinh thành càng dữ dội hơn Bắc Cương, ẩn giấu tiểu đao tùy lúc lấy mạng người ta.
Nàng phải cứu Hoàng tộc Hạ thị, mà cuối cùng hắn sẽ lật đổ.
Hắn phải báo thù cho mẫu thân, nàng phải bảo vệ người nhà mình.
Thâm cừu giữa họ sớm đã kết, thâm căn cố đế, không thể thay đổi.
Hạ Triều Ca bỗng nhiên ước rằng, nếu như nàng uống Mạnh bà thang, không xem mệnh cách, thật là tốt biết bao, không biết tương lai, không biết kết cục, nàng có thể tự mình tùy hứng một lần.
Nhưng biết trước kết cục, cần gì phải lún sâu vào.
Đây bất quá chỉ là một lần chuyển thế mà thôi, thân là Tư Mệnh, nàng cần phải nhìn thấu mới đúng.
Nếu như nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của nàng, Vọng Thư với Cửu Thiên chắc phải cười rụng răng nhỉ?
Gió Bắc Cương mang theo dao quất vào lòng Hạ Triều Ca, nàng đờ đẫn đi về, giữa trời đất này, dường như chỉ còn lại có một mình nàng.
Bỗng nhiên, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, Hạ Triều Ca mãnh liệt ngẩng đầu, sau khi thấy người tới không phải Hề Minh Húc, lại ủ rũ cúi đầu.
“Lão yêu bà, ngươi với Hề Minh Húc cãi nhau?” Đoạn Thiên Diễn dừng lại phía trước Hạ Triều Ca.
“Sao đệ lại ở chỗ này?”
“Là Hề Minh Húc nói, hắn nói một mình ngươi chạy loạn ra ngoài, hắn có việc bận, cho nên bảo ta tới đón ngươi.”
“Ừm” Hạ Triều Ca cũng không ngẩng đầu lên.
“Ngay từ đầu ta đã cảm thấy không thích hợp, hắn rõ ràng mới trở về từ bên ngoài, lại biết ngươi ở đâu, thế nào lại thành chính ngươi chạy ra ngoài. Bây giờ thấy một mình ngươi muốn chết muốn sống, ta liền biết hai người nhất định cãi nhau.”
Đoạn Thiên Diễn nói lải nhải, Hạ Triều Ca cũng không trả lời một chữ.
“Lão yêu bà, đừng làm loạn, ngươi xem hắn vẫn quan tâm ngươi, đặc biệt bảo ta tới đón ngươi.”
Editor: hai người này bữa giờ ngọt nhiều quá sợ mọi người sâu răng nên ngược nhau tí cho vui à? :)))))