Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 156: Chương 156: Lửa (1)




Đoạn Thiên Diễn lui lại một bước, che mũi, cố gắng giảm bớt hít vào.

Sau đó hắn đuổi theo người kia.

Sau khi đuổi ra khỏi cánh cửa, người kia chạy nhanh hơn, mà bước chân Đoạn Thiên Diễn dần dần nhũn xuống.

“Đừng chạy! Hôm nay ta nhất định phải bắt được ngươi!”

Một tiếng kệu khẽ truyền đến, Đoạn Thiên Diễn quay đầu, hắn thấy trong một góc khác, Địch Lam Thấm lại đang chạy đến.

Địch Lam Thấm đang muốn đi đuổi theo người kia, lại thoáng nhìn sắc mặt khó coi của Đoạn Thiên Diễn, nàng vội vàng xông qua.

“Đoàn công tử, ngươi làm sao vậy? Ngươi giống như không ổn lắm?”

Địch Lam Thấm lập tức ôm lấy Đoạn Thiên Diễn, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của hắn.

Một mùi hương nữ tử truyền vào chóp mũi, tim Đoạn Thiên Diễn đập mạnh.

Toàn thân hắn đều khẩn trương, hô hấp có chút đình trệ, trên mặt xuất hiện lau một vệt đỏ ửng khả nghi.

“Đoàn công tử, ngươi không sao chứ?” Địch Lam Thấm lo lắng hỏi.

Đoạn Thiên Diễn rất muốn nói hắn không có việc gì, thế nhưng trúng mê hương, hắn dần dần mất đi khí lực.

“Người, làm sao. . . lại ở. . .”

“Là Hạ Triều Ca gọi ta đến, nàng nói tối nay ở đây sẽ có người tác quái, muốn ta tới giúp nàng điều tra.”

Địch Lam Thấm nghiêm trang, vẻ mặt mười phần nghiêm túc.

Đoạn Thiên Diễn còn chưa nói ra câu nói tiếp theo, mí mắt liền sụp xuống.

“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”

Đây là câu cuối cùng Đoạn Thiên Diễn nghe được, sau đó hắn triệt để bất tỉnh.

Khóe miệng Địch Lam Thấm dần dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Lúc này, người có tướng mạo dữ tợn từ bên ngoài đi tới.

“Công chúa ”

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, công chúa, người phải đi thật sao?”

Địch Lam Thấm thu hồi nụ cười, nàng nói: “Đại hoàng huynh đưa ta tới Ly quốc là muốn để cho ta tự do, không phải để cho ta bị Địch Phỉ Nhiên lợi dụng.”

“Công chúa. . . Nhưng một khi người đi rồi, liền phải trốn cả đời.”

“Thì sao? Cùng người mình thích ở bên nhau, dù sao cũng hơn nhốt trong lồng giam.”

“Còn những cái cục diện rối rắm kia, chờ Địch Phỉ Nhiên tự mình dọn dẹp đi.”

“Ta hận không thể giết hắn, đáng tiếc, chuyện này khiến hắn vướng tay chân nhiều lắm, nhưng không cách nào lay động địa vị của hắn. Đại hoàng huynh của ta vẫn phải chịu khổ.”

Địch Lam Thấm than nhẹ một tiếng.

“Công chúa, vậy người bảo trọng!”

Địch Lam Thấm gật đầu, hai người cùng nhau đặt Đoạn Thiên Diễn lên xe ngựa.

Phượng Nghi Cung.

Hạ Triều Ca đứng ở cửa Phượng Nghi Cung, mí mắt sắp nứt, toàn thân run rẩy, lòng sụp đổ, toàn bộ thế giới của nàng đều hủy hoại!

Trước cửa Phượng Nghi Cung, nàng nhìn thấy không phải là gương mặt mang nụ cười hiền hòa của mẫu hậu, mà là một trận lửa lớn rừng rực che cả bầu trời.

“Đi lấy nước đi! Đi lấy nước đi!”

“Nhanh dập lửa! Hoàng hậu nương nương ở bên trong!”

Mệnh cách hiện lên trước mắt, Hạ Triều Ca triệt để tan vỡ.

Hạ Triều Ca cực kì đau lòng, nàng không nên rời khỏi, đây là việc khiến nàng hối hận nhất!

Ngay sau đó, Hạ Triều Ca không chút do dự, đoạt lấy thùng nước trong tay cung nhân, tưới lên đầu mình.

Một mình đâm đầu vào trong biển lửa.

“Không tốt! Trưởng công chúa chạy vào!”

“Nhanh cứu hoả đi!”

Trong nháy mắt khi Hạ Triều Ca vừa mới vọt vào Phượng Nghi Cung, lửa cháy hừng hực nuốt trọn toàn bộ Phượng Nghi Cung.

Xà ngang ở cửa cung bị thiêu cháy, “ầm” một tiếng rớt xuống, triệt để cắt đứt đường lui của Hạ Triều Ca.

“Nhanh cứu người! Nhanh dập lửa a!”

“Làm sao bây giờ, hoàng hậu cùng trưởng công chúa đều ở bên trong!”

“Nhanh bẩm báo bệ hạ!”

Trước Phượng Nghi Cung hỗn loạn tưng bừng, đám cung nhân luống cuống tay chân, lại không có một ai có can đảm vọt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.