“Nói, rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao Hề Minh Húc phải giấu ả!”
Tròng mắt linh lợi của Đoạn Thiên Diễn chuyển động, hắn nghĩ một lát, làm sao uyển chuyển bán đứng Hạ Triều Ca mà không làm mình bị thương đây.
“Hồi hoàng thượng, thảo dân cùng sư tỷ cùng từ Bích Ba sơn trang ra, sư phụ là trang chủ Tang Chính Khanh.”
Hạ Hạo Miểu sững sờ, Bích Ba sơn trang, Tang Chính Khanh?
Trong lòng Đoạn Thiên Diễn thầm thắp cho Hạ Triều Ca thêm nén nhang nữa.
Nè lão yêu bà, có nam nhân yêu ngươi phụ trách chắn gậy cho ngươi là đủ rồi, loại nam nhân hận ngươi như ta liền phụ trách bán đứng ngươi cho tốt.
Thấy Hạ Hạo Miểu đang trầm tư, đang rối rắm, dường như chưa nhận ra điểm mấu chốt, hoặc là không muốn thừa nhận.
Thế là Đoạn Thiên Diễn lại bổ thêm một đao.
“Hoàng thượng, thảo dân xếp thứ tám, phía trên có hai sư tỷ, tam sư tỷ hơi lớn tuổi hơn một chút.”
Sắc mặt Hạ Hạo Miểu lập tức trầm xuống.
“Chẳng lẽ ngươi muốn nói người cùng đi Bắc Cương với ngươi là Triều Ca?”
“Nếu không vì sao Hề tướng quân lại tình nguyện bị phạt cũng không chịu nói? Nếu không lão. . . Trưởng công chúa cần gì phải xin tha cho ngài ấy?”
Hạ Hạo Miểu đột nhiên gạt tấu chương trên bàn xuống đất.
“Hỗn trướng! Chuyện này sao có thể! Nàng là một công chúa làm sao có thể đến chỗ nguy hiểm như Bắc Cương vậy! Còn bị Càng quốc bắt làm tù binh!”
“Hoàng thượng, tính khí của trưởng công chúa ngài còn không hiểu sao?”
Hạ Hạo Miểu tức giận nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay phát ra tiếng kêu, sau một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lúc Đoạn Thiên Diễn ra hỏi Ngự Thư phòng, tâm tình vô cùng tốt.
Trước khi vào hoàng cung, hắn biết Hạ Triều Ca hồi cung tiện thể cũng bắt cóc luôn tam sư tỷ Tố Y.
Thật ra Tố Y cũng không lớn tuổi, nhưng vì uyển chuyển bán đứng Hạ Triều Ca, hắn không thể làm gì khác hơn là bịa chuyện.
Bị Hạ Triều Ca bán nhiều năm như vậy, lần đầu đem bán nàng, tâm tình Đoạn Thiên Diễn sung sướng, mười phần có tinh thần.
Dù sao hoàng đế cũng không nỡ xử Hạ Triều Ca, hắn không cần phải cõng cái nồi này.
Thần thái Đoạn Thiên Diễn một đường sáng láng đi tới, sau khi hắn tới chợt nghe thấy hôm nay có Luận võ hội.
Tam công chúa Càng quốc muốn chọn một người trong vô số quý tộc con cháu, lão yêu bà cùng Thiếu tướng quân đều ở đây, không bằng hắn cũng tới tham gia náo nhiệt.
Nghĩ như vậy nên Đoạn Thiên Diễn liền rẽ qua.
Lúc Đoạn Thiên Diễn đi tới thao trường hoàng cung, luận võ đã tiến hành khá lâu.
Địch Lam Thấm đứng ở trung tâm Luận Võ Đài tay cầm một thanh trường kiếm, đối diện nàng, một con cháu quý tộc đang khoanh tay, đỉnh đầu đổ mồ hôi, sắc mặt khó coi.
“Nhận thua đi, ngươi đánh không lại ta!” Địch Lam Thấm nói.
Đệ tử kia chân mày nhíu chặt, sắc mặt hết sức khó coi.
“Công chúa đừng coi thường nam tử Ly quốc ta, trừ phi ngã xuống, tuyệt không chịu thua!”
Đệ tử kia nói xong, vọt thẳng đến cạnh Địch Lam Thấm.
“Kẻ này, sao ngươi không biết tốt xấu như vậy?”
Địch Lam Thấm không vui, tiến lên khua kiếm một cái, ngay sau đó lại tặng thêm một cước, trực tiếp đá hắn xuống Luận Võ Đài.
Đoạn Thiên Diễn thấy mà sửng sốt một chút, hắn chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh Hạ Triều Ca.
“Uầy, lão yêu bà, công chúa này tàn nhẫn quá đi!”
Đoạn Thiên Diễn vừa lên tiếng, tất cả mọi người trên chủ đài đều xoay đầu lại.
Trên mặt Hạ Thiên Túng một mảnh tức giận, Địch Phỉ Nhiên kinh ngạc không thôi, Hề Minh Húc cười trên nỗi đau của người khác, Hạ Triều Ca ngu người.
“Ngươi là ai? Vậy mà vô lễ với công chúa! Không muốn sống à?”
Hạ Thiên Túng rất tức giận, muội muội nhà mình từ nhỏ đến lớn đều là nâng niu trong lòng bàn tay, Hề Minh Húc thì thôi, đến tên vô danh tiểu tốt cũng tới khi dễ nàng!
Thấy tên cặn bã Hề Minh Húc kia tâm tình đã không tốt, bây giờ còn thêm một tên cặn bã hơn!
Quả thực không thể nhịn!
Editor: ngày mai editor lầy lội phải thi nên hôm nay chỉ có 2c nhé cả nhà. Mọi người có góp ý về ngôn từ hay diễn đạt bla bla bla các kiểu cứ cmt nhiệt tình để editor biết sai mà sửa :)))) Ví dụ như editor xài mấy từ hiện đại như thả thính, vỡi, phê,… có làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người khi đọc truyện k?