Hạ Thiên Túng cau mày một cái, hắn đã sớm cảm thấy lúc này muôn vàn điểm đáng ngờ, chỉ là hắn luôn không tìm được phương hướng.
Bây giờ Hạ Uyển Tình mất tích chừng mấy ngày rốt cuộc lại xuất hiện, gặp nàng ta nói không chừng có thể giải quyết rất nhiều điểm đáng ngờ một cách dễ dàng.
“Dẫn đường ”
“Vâng thái tử điện hạ.”
Tỳ nữ kia dẫn Hạ Thiên Túng đi tới cổng thành.
Trên cổng thành thật cao, một bóng lưng khoác áo choàng xuất hiện trước mắt Hạ Thiên Túng.
Đợi hắn đi lên thì Hạ Uyển Tình đã chậm rãi xoay người lại.
Lúc thấy Hạ Uyển Tình, Hạ Thiên Túng cực kì kinh ngạc.
Vốn là một đóa lan xinh đẹp mềm mại lại dịu dàng, vậy mà Hạ Uyển Tình lại biến thành dạng này!
Dưới hai mắt khóe mắt của nàng ta có chút quầng đen, hốc mắt hãm sâu, mặt xanh xao, môi trắng bệch, nhìn tinh thần có vẻ rất kém.
Hơn nữa, trên người nàng mặc y phục cung nữ, toàn thân y phục cung nữ lấm bẩn.
“Uyển Tình, muội đi đâu vậy? Muội thế này là sao?” Hạ Thiên Túng nghi hoặc.
Hạ Uyển Tình cười, cười đến thê lương, châm chọc, dữ tợn.
“Ta đi đâu? Ta trốn đông trốn tây trong hoàng cung, nơm nớp lo sợ sống qua ngày. Nực cười rằng ta đường đường là công chúa của một nước, lại giống như chuột chạy cùng đường, trốn đông trốn tây.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Hạ Thiên Túng cau mày hỏi.
“Toàn bộ đều nhờ Hoàng muội thân yêu của ngươi, Hạ Triều Ca ban tặng đó!” Hạ Uyển Tình cười ha hả: “Ả và Hề Minh Húc cấu kết với nhau làm việc xấu, giang sơn Hạ gia sắp đổi chủ rồi!”
“Ngươi chớ có nói hươu nói vượn!”
“Ta nói bậy? Là ngươi chẳng hay biết gì, chỉ một mình ngươi chẳng biết gì mà thôi!”
“Đến cùng có chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi biết hoàng hậu chết thế nào không? Bà ta tự sát, còn giá họa cho Hạ Tuyết Mạn.”
Sắc mặt Hạ Thiên Túng trắng nhợt, cực kì khiếp sợ, hắn lập tức phản bác: “Làm sao có thể, mẫu hậu ta đang yên đang lành sao lại tự sát!”
“Vì ngươi đó.” Hạ Uyển Tình buồn cười nhìn Hạ Thiên Túng.
“Ta không có tâm tình nghe ngươi nói bậy!” Hạ Thiên Túng nói xong xoay người rời đi.
“Ngươi có thể không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, không tin ngươi cứ hỏi Hạ Triều Ca, ả tận mắt thấy hoàng hậu tự sát mà lại giấu diếm không báo, lẽ nào không có ẩn tình gì sao?”
Hạ Thiên Túng dừng bước, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển Tình.
“Lẽ nào ngươi không hiếu kỳ, vì sao Phượng Nghi Cung cháy mà chỉ có một mình hoàng hậu chết? Khi đó, Hạ Triều Ca rõ ràng ở cùng bà ta, còn có nhiều cung nữ hầu hạ bà ta, nhưng tất cả mọi người đều sống, chỉ một mình bà ta chết thôi?”
“Ngươi nói đi” Hạ Thiên Túng triệt để bình tĩnh lại.
“Bởi vì bà ta tự sát, cho nên bà ta phân phát cung nhân, đẩy Hạ Triều Ca ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Vì lừa gạt thân thế của ngươi, 20 năm trước, trước khi hoàng hậu gả cho hoàng thượng, từng bỏ trốn theo Mục Cảnh Thước.”
Hạ Thiên Túng nghe nói thế, khiếp sợ lui lại một bước, thân thể có chút mềm nhũn.
“Ngươi là con trai Mục Cảnh Thước, Hạ Triều Ca mới là con gái Hạ Hạo Miểu.”
“Ngươi nói bậy!” Hạ Thiên Túng hét lên, hắn hoàn toàn không tin, cũng không thể tiếp thu.
“Ta nói bậy? Chuyện này tất cả mọi người biết, trừ ngươi, chỉ có một mình ngươi chẳng hay biết gì.”
Hạ Uyển Tình nhìn sắc mặt Hạ Thiên Túng tái nhợt, thần sắc thống khổ, trong lòng có một loại vui vẻ ùa tới, khóe miệng ả tràn ra một nụ cười âm trầm.
“Mục Cảnh Thước muốn đoạt quyền bức vua thoái vị, lấy bí mật này đi bức bách hoàng hậu hạ dược phụ hoàng, vì bảo vệ ở bí mật này mà bà ta mới phóng hỏa tự sát.”
“Không, không phải. . .”