Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 186: Chương 186: Mất người thân (4)




Sau khi Hạ Triều Ca chạy tới trên cổng thành, Hạ Thiên Túng đã đứng cạnh tường thành.

Hai mắt hắn trống rỗng vô thần, khuôn mặt chật vật, hoàn toàn không có thần thái ôn hòa sáng láng ban đầu.

“Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Ở đây gió lớn lắm, huynh mau trở về với muội đi.”

Tâm Hạ Triều Ca loạn lên, nàng tiến lên mấy bước kéo Hạ Thiên Túng về.

“Đừng tới đây! Triều Ca muội đừng qua đây!”

Hạ Thiên Túng lại đến sát tường thành vài phần, mắt thấy hắn sắp ngã xuống, tim Hạ Triều Ca như treo lên.

“Được, muội không đến, thế nhưng hoàng huynh, huynh xuống trước có được không?”

“Triều Ca, ta đã hại chết rất nhiều người phải không?”

Khóe mắt Hạ Thiên Túng ướt át, thần sắc đau thương.

“Hoàng huynh, Hạ Uyển Tình hại chết mẫu hậu, hại chết phụ hoàng, hiện tại lại tới hại huynh, sao huynh lại nghe lời ả!”

Hạ Triều Ca không nhịn được gào khóc.

“Thật sự là do ta hại chết mà phải không?”

“Không phải! Ả mới là kẻ đứng sau, muội hối hận, hối hận không bóp chết ả sớm hơn!” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.

“Triều Ca, huynh biết muội luôn che chở huynh, như phụ hoàng mẫu hậu che chở huynh.”

“Hoàng huynh, muội đã không còn phụ mẫu, chẳng lẽ huynh muốn ngay cả ca ca muội cũng mất luôn sao? Chẳng lẽ muốn để lại một mình muội sao?”

Hạ Triều Ca kêu khóc lên tiếng, nàng chưa từng bi thương có như thế.

Từ một cô nhi đến một Tư Mệnh, đến bây giờ là Hạ Triều Ca, nàng sống lâu như thế, chưa từng đau khổ như vậy.

“Triều Ca, thật ra muội đã sớm biết đúng không? Muội biết huynh không phải nhi tử của phụ hoàng, huynh là nhi tử của nghịch thần Mục Cảnh Thước, đúng không?”

“Mẫu hậu biết, phụ hoàng cũng biết, đúng không? Hạ Uyển Tình biết, Mục Cảnh Thước biết, ngay cả Hề Minh Húc cũng biết, đúng không?”

Hạ Triều Ca khóc lóc lau nước mắt, nàng nói: “Muội chỉ biết huynh là hoàng huynh của muội thôi.”

“Triều Ca, nếu như không phải vì lừa gạt thân thế của huynh, mẫu hậu sẽ không chết, phụ hoàng cũng sẽ không bệnh nặng như vậy, hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ huynh, vốn huynh cũng không nên sinh ra, đúng không?”

“Không đúng, không đúng, không đúng!”

Hạ Triều Ca chạy tới, nhưng mà Hạ Thiên Túng lại leo lên tường thành trước nàng một bước.

“Hoàng huynh, huynh làm cái gì vậy, huynh điên rồi? Sao huynh cứ phải nghe ả châm ngòi ly gián!” Hạ Triều Ca hét lớn.

“Huynh không có ”

Đối mặt Hạ Triều Ca cuồng loạn, Hạ Thiên Túng lại tỉnh táo lại.

“Vậy sao huynh còn không xuống!”

“Triều Ca, đạo lý muội nói huynh đều hiểu cả, chẳng qua trong lòng huynh rất thống khổ, huynh không có cách nào đi đối mặt chân tướng, cũng không có cách nào đối mặt chính mình.”

“Hoàng huynh. . .”

“Muội muốn về sau huynh phải sống thế nào? Thân phận nhi tử của nghịch thần, chiếm lấy giang sơn Hạ gia?”

“Huynh là nhi tử của phụ hoàng, huynh họ Hạ!”

“Nhưng giang sơn này, đã sớm không phải họ Hạ nữa rồi, Triều Ca, trừ sự bao dung với mọi người, trừ cái danh phận thái tử, huynh chỉ có hai bàn tay trắng, huynh không gánh nổi giang sơn Hạ gia này.”

“Vậy muội giúp huynh.”

“Triều Ca, có thể sinh ở Hạ gia, trải qua hai mươi năm hạnh phúc, huynh đã thỏa mãn rồi.”

“Hoàng huynh, huynh muốn làm gì?”

“Để huynh làm chuyện cuối cùng giúp muội.”

“Hoàng huynh, huynh xuống đi!”

“Chỉ cần huynh còn sống liền giống như cái gai chắn ngang giữa muội và Hề Minh Húc, hắn sẽ luôn đề phòng vị thái tử là huynh, chỉ khi huynh rời đi, hắn mới không cố kỵ muội nữa.”

“Không, không phải. . .”

“Triều Ca, để huynh thành toàn cho muội một lần cuối cùng đi, tân hoàng hậu Ly quốc.”

Lời Hạ Thiên Túng vừa rơi xuống, thả người nhảy xuống tường thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.