Một màn này chẳng những dọa chết văn võ bá quan, ngay cả Hạ Thiên Túng cùng Hạ Hạo Miểu đều bị kinh ngạc cực kì!
“Ngươi. . . Hạ. . . Triều Ca. . .”
Mục Cảnh Thước há miệng thở hắt ra, ngay cả lời cũng không nói hoàn chỉnh nổi.
Đột nhiên có một quan viên lao tới, người này chính là tâm phúc của Mục Cảnh Thước, thượng thư Đổng Minh.
Hắn tức giận chỉ Hạ Triều Ca: “Dám hành hung trên Kim Loan điện, người đâu, mau bắt lại ả cho ta!”
Đổng Minh vừa dứt lời, thị vệ hoàng cung bốn phía quả nhiên có hành động.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp xông lên, ánh kiếm đã lóe lên, đầu Đổng Minh cứ thế bị người ta chặt xuống.
Đầu người lăn xuống, máu chảy thành sông, dọa tất cả mọi người choáng váng.
Không ai từng nghĩ công chúa điêu ngoa Hạ Triều Ca từ nhỏ chúng tinh phủng nguyệt, vậy mà quả quyết sát phạt, ra tay tàn nhẫn!
“Thấy rồi chứ? Mục Cảnh Thước, ngươi còn sống không phải do ta ra tay không chuẩn đâu.”
“Mà là ta muốn ngươi nhìn tận mắt kế hoạch ngươi âm mưu nhiều năm qua từng bước tan vỡ thế nào!”
Hạ Triều Ca cười nhạt, trường kiếm trong tay vung lên, máu văng khắp nơi.
“Còn ai muốn ra lệnh không?”
Hạ Triều Ca vừa hỏi, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.
Một màn Đổng Minh vừa mới bị chém đầu còn rõ mồn một trước mắt, lúc này ai dám động đậy nữa?
Không ai dám xuất đầu, Mục Cảnh Thước gần như bỏ mạng, rắn mất đầu, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có ai dám động đến Hạ Triều Ca!
Rõ ràng, toàn bộ Kim Loan điện đều là người của bọn họ, sao lại thua đến mức này!
“Đừng. . . quản ta. . . giết. . . ả ”
Mục Cảnh Thước liều mạng nói ra mấy chữ này, có thể thấy lão ta cực kì hận Hạ Triều Ca.
Vào lúc không ai dám nhúc nhích, đột nhiên, thống lĩnh thị vệ hoàng cung động đậy!
Hắn dẫn đầu tiến lên tấn công Hạ Triều Ca, đồng thời, thị vệ phía sau hắn cùng lên, chuẩn bị bắt lấy hoàng đế cùng thái tử.
Lúc này, Tố Y cũng hành động, nàng bình tĩnh bảo vệ bên người Hạ Hạo Miểu cùng Hạ Thiên Túng.
Mà Hạ Triều Ca đánh cùng thị vệ thống lĩnh.
Đám quần thần vốn cho rằng rốt cuộc sẽ kết thúc được ba kẻ Hạ gia, lúc bọn chúng còn chưa kịp cười đã tuyệt vọng trước.
Thị vệ thống lĩnh võ công trác tuyệt bất phàm lại không đỡ nổi năm chiêu của Hạ Triều Ca, một kiếm bị mất mạng!
Đồng thời có Tố Y tại đây, những thị vệ kia căn bản không có cách tới gần hoàng đế cùng thái tử.
Thống lĩnh vừa chết, tất cả thị vệ lui lại cực nhanh, thần sắc bàng hoàng, sợ hãi.
Không ai nghĩ đến trưởng công chúa sống an nhàn sung sướng vậy mà lại biết võ công, hơn nữa còn cao tới mức đáng sợ!
Ngay cả Hạ Hạo Miểu cùng Hạ Thiên Túng cũng hoàn toàn không biết!
Hạ Triều Ca dưới chân đã có thêm vài thi thể, còn có Mục Cảnh Thước đang hấp hối.
Kim Loan điện máu chảy thành sông, sát thần Hạ Triều Ca ra tay giết người cực kì lưu loát.
“Còn muốn thử không? Còn ai dám lên nữa?”
Không ai trả lời câu hỏi của Hạ Triều Ca, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, lạnh run người.
Đây là màn máu tanh nhất, tàn nhẫn nhất mà những kẻ đang sống an nhàn sung sướng ở kinh thành gặp qua.
“Hôm nay ở chỗ này, ta muốn nhìn xem kẻ nào dám động đến phụ hoàng và hoàng huynh của ta!”
Tất cả mọi người câm như hến, một mảnh yên lặng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài Kim Loan điện tiến vào một đội quân, bước đi chỉnh tề, sắc mặt đằng đằng sát khí, vây lại toàn bộ Kim Loan điện.
Trong quân đội mở ra một con đường, Trình Phi Dương dẫn đầu đi tới, quỳ xuống đất.
Ngay sau đó, một tiếng xe đẩy truyền đến, Hề Minh Húc chậm rãi vào Kim Loan điện.
“Kinh đô Tuần Phòng Doanh, hoàng cung Ngự Lâm Quân, Kinh giao trú quân tất cả đã đền tội, vi thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”