Địch Lam Thấm dùng ngữ điệu kỳ quái, nhịp nhàng trầm bồng, biểu cảm sinh động lố tới mức đáng sợ, diễn lại một lần.
Thấy Hạ Triều Ca trợn mắt há mồm.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . Ngươi lại nghe góc tường à!”
“Nghe góc tường cái gì, hai người các ngươi không coi ai ra gì, tùy ý phát huy, ta chỉ mưa dầm thấm đất thôi.”
Hạ Triều Ca chỉ vào Địch Lam Thấm, chưa bao giờ nghĩ công chúa trong sáng như vậy, lại còn là một kẻ vô sỉ!
“Ài, ta đều bị các ngươi dạy hư rồi, ta vốn thuần khiết thế này, hiện tại há mồm lại là dâm từ diễm khúc chỗ này, không được rồi.”
Địch Lam Thấm một bên lắc đầu, một bên thở dài, dường như chịu thiệt rất nhiều.
“Nghe còn đỡ, có đôi khi còn có thể chứng kiến, quả thực ô uế mắt nha.”
Địch Lam Thấm mím môi cười, trên mặt đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ngươi đi mau, Triều Vân Cung của ta không chào đón ngươi!” Hạ Triều Ca giận chỉ cửa chính.
“À, vậy ta đi, đi tìm người tán gẫu nha.” Địch Lam Thấm không nói hai lời đứng dậy rời đi.
Chớp mắt sau đó, Hạ Triều Ca rống giận: “Trở về ”
“Sao nào?”
“Thành giao!”
Địch Lam Thấm cười ha hả, nàng nói: “Thật ra ngươi không đuổi ta cũng không muốn để lại, hai người các ngươi ở trước mặt ta chàng chàng thiếp thiếp, mà ta cô đơn lẻ bóng, ngẫm lại thấy ngược quá đi.”
Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này, ta dụ hắn ra cho người, còn lại liền trông vào ngươi!”
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không thất thủ. Ta muốn làm thê chủ, đó là cái loại phu nô * như ngươi không thể trải nghiệm.”
* nô lệ của phu quân ý J))
Địch Lam Thấm khẽ thở dài, dáng vẻ ngươi thật đáng thương.
“Ba ngày sau giờ tý, cửa lãnh cung, hiện tại ngươi có thể đi rồi! Lập tức! Lập tức!”
“Vậy thì đa tạ trưởng công chúa.”
Địch Lam Thấm vui sướng xách váy rời khỏi Triều Vân Cung.
Nhìn Địch Lam Thấm chạy mất, Hạ Triều Ca thở dài.
Nàng bỗng nhiên có chút hâm mộ Địch Lam Thấm, không phải phân biệt thê chủ phu nô, mà là nàng ấy có thể lớn mật thẳng thắn theo đuổi tình yêu của mình.
Có thể không cố kỵ gì, có thể quên đi tất cả.
Nàng lại không thể, trong lòng nàng còn chứa quá nhiều thứ.
Bây giờ mặc dù cảm tình giữa nàng và Hề Minh Húc ổn định, nhưng muốn tiến thêm một bước, lại vô cùng khó khăn.
“Nghĩ gì thế?”
Hề Minh Húc chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau Hạ Triều Ca, từ phía sau kéo nàng vào ngực.
“Đang suy nghĩ làm sao lừa gạt Đoạn Thiên Diễn, để cho hắn ngoan ngoãn nhảy vào hố lửa.”
“Triều Ca, sao nàng luôn thích nói dối trước mặt ta vậy.” Hề Minh Húc thở dài một tiếng.
“Nhưng ta lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, hy vọng lần này công chúa có thể đoạt phu thành công.”
Thật ra chuyện này đối với Hạ Triều Ca mà nói cũng không khó lắm.
Đoạn Thiên Diễn mặc dù có chút hùng hài tử*, nhưng nhiều năm qua trưởng thành không ít.
* trẻ trâu ý J)))
Hạ Triều Ca viết một phong thư, trực tiếp gọi người đưa cho Đoạn Thiên Diễn, chuyện còn lại, nàng liền không quan tâm.
Bởi vì trong đầu nàng còn có một chuyện quan trọng hơn nhiều.
Căn cứ theo mệnh cách, mấy ngày nay chính là lúc mẫu hậu Bạch Tâm Lăng của nàng táng thân biển lửa.
Cũng là bước ngoặt lớn nhất khiến Hạ thị suy sụp, nàng nhất định phải ngăn cản mọi thứ phát sinh.
Vì vậy, sau khi viết xong thư, Hạ Triều Ca sai người thu thập đồ đạc, mang theo sư tỷ Tố Y, trực tiếp dọn đến Phượng Nghi Cung ở vài hôm.
Nàng tự mình đợi ở Phượng Nghi Cung, nàng không tin còn kẻ nào có thể có cơ hội để lợi dụng được.
Sau khi giao phó mọi việc cho Hề Minh Húc xong, Hạ Triều Ca liền rời khỏi Triều Vân Cung, đi đến Phượng Nghi Cung.
“Sư muội, muội cũng không cần lo lắng, mấy ngày nay bên Phượng Nghi Cung cũng không có động tĩnh gì, như ngày thường thôi.” Tố Y nói.
Hạ Triều Ca gật đầu, lúc ngẩng đầu lên, hai người đã đến trước Phượng Nghi Cung.