“Vậy sư muội có ý kiến gì?” Tố Y cũng không hiểu.
“Hắn lấy muội làm ngụy trang.”
“Ngụy trang?”
“Ừ, khi hai nước đàm phán, nhìn có vẻ như vì muội mà buông tha ba tòa thành, bằng không thì…”
Đôi mắt thâm thúy của Hạ Triều Ca lóe lên.
“Rốt cuộc hắn có ý gì?”
“Không biết, nhưng hắn nhất định có quyền lợi lớn hơn ba toàn thành, mới có thể dễ dàng buông tha như vậy.”
“Quyền lợi lớn hơn ba tòa thành! Còn có cái gì nữa? Đây chính là quốc thổ nha!” Tố Y kinh ngạc không thôi.
“Lần này người chủ sự đàm phán là ai?”
“Thừa tướng Mục Cảnh Thước.”
“Sư tỷ, làm phiền tỷ thông báo cho Đoạn Thiên Diễn một chút, để hắn đi một chuyến đến Tri Tất Các ở Bích Ba sơn trang, muội muốn tất cả tư liệu của Mục Cảnh Thước.”
“Được ”
“Ý? Đúng rồi, bức thư lần trước đưa cho Đoạn Thiên Diễn hắn có xem chưa? Thế nào?” Hạ Triều Ca hỏi.
Tố Y hé miệng cười trộm, nàng nói: “Không hiểu ra sao, nhưng vẫn tin muội, cũng không biết ngày bị bán hắn sẽ có phản ứng gì.”
“Nhân quả tuần hoàn, thiên lý báo ứng, trước đây lúc hắn bán đứng muội trước mặt phụ hoàng, nên nghĩ đến sẽ có ngày này.” Hạ Triều Ca cũng cười theo.
Đối với chuyện báo ứng vừa nói, Hạ Triều Ca vẫn tin tưởng không nghi ngờ.
Bằng không làm sao nàng mới hãm hại Hoả Tinh xong, vừa quay đầu lại đã ngã trong tay Hoả Tinh rồi?
Sớm biết như vậy, cũng không cần tổn thương lẫn nhau.
Thời gian hai ngày vội vã trôi qua, lúc Đoạn Thiên Diễn từ Bích Ba sơn trang trở về, vừa may đúng ngày ước định đến lãnh cung gặp mặt.
Lúc Đoạn Thiên Diễn trở lại hoàng cung, sắc trời đã tối lại.
Hắn đi một chuyến đến Triều Vân Cung, nhưng không thấy Hề Minh Húc, cũng không thấy Hạ Triều Ca.
Đoạn Thiên Diễn cảm thấy có chút khó hiểu, hắn để tư liệu của Mục Cảnh Thước lại cho Xuân Liễu, sau đó liền đến trước cửa lãnh cung.
“Lão yêu bà này, cũng không biết trong hồ lô bán cái gì, không thể hiểu được gọi ta tới, còn cọn nơi âm u thế này!”
Đoạn Thiên Diễn vừa đi vừa lải nhải oán giận: “Đừng lại lừa ta nhá”
Đi một đoạn, Đoạn Thiên Diễn đến cửa lãnh cung.
Sắc trời đã tối đen, xung quanh không có bất kỳ ai.
Đương kim Hoàng đế cực kì ít phi tần, lãnh cung cũng trống không.
Gió đêm mùa hè trong lãnh cung bỗng nhiên truyền ra tiếng sột soạt khiến người ta rùng mình.
“Lão yêu bà? Đừng giả thần giả quỷ! Làm cái gì đấy?”
Đoạn Thiên Diễn không nhịn được hét lớn một tiếng.
Chờ một hồi, không thấy Hạ Triều Ca, Đoạn Thiên Diễn quay đầu bước đi.
“Đừng đi. . .”
Một tiếng khóc nức nở của nữ từ trong lãnh cung truyền đến, Đoạn Thiên Diễn nghe mà lạnh cả sống lưng.
“Ai? Ai ở đâu? Mau ra đây!”
Trong lòng Đoạn Thiên Diễn sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm đi vào trong.
Hắn đẩy cửa lãnh cung ra, trong yên tĩnh phát ra một tiếng cọt kẹt đặc biệt bất ngờ.
Trong viện rỗng tuếch, mượn ánh sáng của ánh trăng Đoạn Thiên Diễn thấy trên mặt đất đầy tro bụi, có một chuỗi dấu chân.
Hắn cong môi khẽ cười, theo dấu chân đi vào, hắn muốn nhìn ai đang giả thần giả quỷ, hồ lô của lão yêu bà lại đang bán cái gì.
Hắn vừa đi lại nghe được tiếng khóc yếu ớt.
Đi một hồi, hắn đứng ở cái sân hẻo lánh nhìn thấy một cánh cửa đang mở rộng.
Dường như có bóng người lay động.
Hắn đi từng bước một tới, quả nhiên thấy có người ngồi chồm hổm dưới đất đưa lưng về phía hắn.
Tiếng khóc truyền đến từ trên người đó.
Đoạn Thiên Diễn nhẹ bước đi tới, chính là muốn tập kích đằng sau người đó.
Ai biết được hắn còn chưa đụng tới người kia, kẻ đó đã xoay đầu, một khuôn mặt khủng bố chợt phóng đại trước mặt hắn.
Lâu lâu hỏi xoáy đáp xoay một câu cho vui: Các mem dự đoán Phượng Nghi Cung có cháy như mệnh cách đã viết không?