“Việc này trẫm tự có tính toán.”
“Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, ngàn vạn lần không thể lơ là.”
Mạch Lưu Thương không buông tha, dáng vẻ như ngươi muốn tính kế ta thì phải chuẩn bị tư thế bị ta tính kế chứ.
Quân Bắc Hàn lui lại một bước, sắc mặt tái nhợt.
Hắn che ngực, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi tràn ra miệng.
“A, hoàng thượng, người làm sao vậy!”
Ngọc Tuyết sợ đến trắng mặt.
Mộ Thanh Yên và Mạch Lưu Thương cũng khiếp sợ, muốn diễn là diễn luôn?
Nháy mắt sau Quân Bắc Hàn nhắm mắt, té xỉu về phía Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên thấy hắn sắp ngã xuống đang muốn đưa tay đón.
Ai biết, một đôi thon dài tay tiếp được Quân Bắc Hàn trước nàng một bước.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Mạch Lưu Thương, con hàng này tốc độ cũng nhanh dữ.
“Ta, ta không phải cố ý, sau khi vừa mới động thủ đã thu lực đạo nhưng vẫn còn có chút không có khống chế được.”
Ngọc Tuyết sợ đến đỏ mắt, oa một tiếng khóc lớn, lệ rơi đầy mặt.
“Người có thể chết không? Người rõ ràng đã thụ thương, tại sao còn muốn cậy mạnh?”
“Không sao cả, vi thần tự mình đưa hoàng thượng hồi Cung cho tìm thái y, thái hậu đừng lo lắng, hoàng thượng cứ giao cho vi thần.”
Mạch Lưu Thương đỡ Quân Bắc Hàn mỉm cười nói.
Mộ Thanh Yên hình như thấy khóe miệng Quân Bắc Hàn lại trào ra thêm chút máu.
Kết quả là Mạch Lưu Thương đỡ Quân Bắc Hàn rời đi.
Ngọc Tuyết khẩn trương, nhún nhảy theo cùng.
“Con thỏ kia, đứng lại.”
Ngọc Tuyết sững sờ, quay đầu lại thấy Mộ Thanh Yên đang gọi mình.
“Không cần phải đi, hắn chết không được, ngươi đi theo ta.”
Mộ Thanh Yên hừ nhẹ, đúng là Quân Bắc Hàn thụ thương, nhưng thời điểm phát tác cũng hơi bị chuẩn nhỉ.
Ngọc Tuyết đảo đôi mắt to rưng rưng, quay người lại đi theo Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên mang Ngọc Tuyết về Trường Nhạc Cung.
<Đề nghị không copy truyện khi chưa được sự đồng ý, phát hiện tình trang copy ngang chương sẽ drop vĩnh viễn truyện. Truyện được đăng duy nhất tại trang dichngontinh.com. Ủng hộ web copy là giết chết công sức và nhiệt tình của editor>
Mộ Thanh Yên ngồi xuống ghế quý phi, Ngọc Tuyết đứng trước mặt nàng, con mắt đảo tròn.
“Nói đi, từ đâu tới đây, tới làm cái gì?”
Ngọc Tuyết mím môi suy nghĩ hồi lâu, một chữ cũng không nói.
“Nếu ngươi không nói, ta liền đem ngươi đi nhúng lẩu, ta đánh không lại nhưng hồ ly thu thập ngươi dễ như trở bàn tay.”
Nghe được hai chữ “Hồ ly”, khuôn mặt Ngọc Tuyết triệt để trắng.
“Hồ ly, hồ ly, hồ ly ở đâu?”
“Ngươi không biết sao?”
Ngọc Tuyết lắc đầu: “Không, không phát hiện.”
“Ngươi vừa mới hóa hình?”
Ngọc Tuyết gật đầu: “Ngươi thật thông minh.”
“Làm sao lại tới đây?”
Lúc Mộ Thanh Yên nói chuyện cùng Ngọc Tuyết, tư thế kia như thẩm tra phạm nhân, Ngọc Tuyết có hơi sợ Mộ Thanh Yên.
“Hoàng thượng có sư phụ, ta thi triển chút ít pháp thuật khống chế ông ta.”
“Tới làm cái gì?”
“Báo ân ”
“Hả?” Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Báo ân gì?”
“Nói ngươi cũng không tin, việc đã lâu trước đây, hiện tại hoàng thượng đang chuyển thế.”
“Thương Lăng? Trước đây Thương Lăng đã cứu con thỏ?”
“A, làm sao ngươi biết! Ngươi ngươi là ai?”
Mộ Thanh Yên nhíu mày, cái núi băng kia còn cứu thỏ cơ á?
Đổi thành nàng đã sớm đem đi nhúng lẩu rồi.
“Thật ra cũng không tính là vậy, chính là trước đây bị một đại yêu quái bắt, ngài ấy giết đại yêu quái, ngài chưa gặp ta, nhưng ta nhớ ngài.”
“Cho nên tối hôm qua ngươi tới giết ta, là ý của hắn?”
Ngọc Tuyết vội vã xua tay lắc đầu.
“Không phải không phải, về sau ta mới biết được, hoàng thượng để ý ngươi, đó là ta tự chủ trương, ta hiện tại biết sai rồi, ta cũng không tiếp tục thương tổn ngươi nữa đâu.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, chân mày hơi cau lại.