Hạ Triều Ca bị đưa về tân phòng, đang trùm khăn voan ngồi an tĩnh.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời dần dần tối lại, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
“Được được, không ngoài dư đoán, hoàng thượng say rồi!”
Là giọng Trình Phi Dương.
Ngay sau đó, Hạ Triều Ca còn nghe được rất nhiều giọng nói ồn ào của tướng lĩnh Bắc Cương ngày xưa.
Nhưng cuối cùng khi cửa phòng đóng lại, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn có tiếng bước chân của Hề Minh Húc chậm rãi đi tới.
Hạ Triều Ca bỗng nhiên khẩn trương, hô hấp cũng gấp gáp theo.
Nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cả khi chính tay đâm Mục Cảnh Thước trên Kim Loan điện, cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Bỗng nhiên, giường lún xuống một chút, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt của Hề Minh Húc truyền đến, tim Hạ Triều Ca đập càng nhanh.
Chớp mắt sau đó, khăn voan bị xốc lên, vừa nhấc mắt liền thấy khuôn mặt có chút đỏ của Hề Minh Húc.
“Triều Ca. . .” Giọng Hề Minh Húc mơ màng lại hơi khàn khàn.
“Ừ”
“Ta chờ giờ khắc này đã lâu rồi.”
Hề Minh Húc vươn tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Triều Ca, nhẹ nhàng, tinh tế, mềm mại vuốt ve như đang che chở trân bảo quý hiếm.
Hạ Triều Ca cúi đầu không nói lời nào, nàng khẩn trương đến mức không nói nên lời.
“Nếu không phải khi đó nàng cự hôn, ta cũng không cần chịu khổ lâu như vậy.” Hề Minh Húc cảm thán một tiếng.
Hạ Triều Ca bất đắc dĩ, kết cục của người Hạ gia không thay đổi, lại khiến tâm Hề Minh Húc thay đổi, cũng không biết là phúc hay là họa.
Nhưng bọn hắn đi tới bước này cũng không có cách nào quay đầu nữa.
Nếu như về tiên giới, hắn lại biến thành Thương Lăng, đại khái chính mình cũng chẳng còn quả ngon để ăn nhỉ?
Nếu như Vu Sơn Thần Nữ lại đi cáo trạng, nói nàng sửa mệnh cách. . .
Bỗng nhiên nàng nhớ tới Cửu Thiên Huyền Nữ nói, phàm kẻ nào câu dẫn Thương Lăng đều bị hắn một kiếm trảm.
Tim Hạ Triều Ca không khỏi run rẩy, Thương Lăng có độc!
Hề Minh Húc nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng bóp khuôn mặt Hạ Triều Ca.
“Nàng đang nghĩ gì đấy? Thất thần như vậy?”
Hạ Triều Ca chợt hoàn hồn nhìn về phía Hề Minh Húc, cũng may là thay đổi dáng vẻ phàm thai, nếu không, nàng thật sự không xuống tay được.
Lúc này, Hề Minh Húc rót hai ly rượu, đưa cho Hạ Triều Ca một ly.
Hai người khoát tay nhau uống rượu giao bôi.
“Rượu giao bôi cạn rồi thì nàng phải theo ta đến bạc đầu.” Hề Minh Húc nói.
Hạ Triều Ca cười khẽ, đột nhiên, Hề Minh Húc cúi đầu hôn lên.
Hương rượu ngọt thanh theo đôi môi của hắn bay vào khiến cho Hạ Triều Ca mê say.
Hề Minh Húc cởi giá y trên người Hạ Triều Ca ra, đè nàng xuống giường, từ trên cao nhìn nàng.
“Triều Ca, Triều Ca của ta. . .”
Lời vừa nói xong, ngực Hạ Triều Ca liền mát lạnh, cái yếm bị kéo ra.
Nhất thời gò má nàng đỏ hồng, cực kì ngượng ngùng.
Ngay sau đó, thân thể nóng hổi của Hề Minh Húc áp lên, da thịt kề nhau cực kì nóng bỏng.
Cánh môi mềm mại của Hề Minh Húc hôn lên khuôn mặt Hạ Triều Ca, tinh tế dầy đặc như mưa, khiến khuôn mặt nàng ngứa ngáy, tâm cũng ngứa ngáy theo.
“Ôm ta ”
Hạ Triều Ca tự tay ôm lấy eo Hề Minh Húc, nhìn đôi mắt mê ly kia, khóe miệng mỉm cười.
“Thả lỏng, chớ khẩn trương, ngoan nào”
Hề Minh Húc khẽ hôn lên cổ Hạ Triều Ca, nói bên tai nàng một câu như vậy.
Chớp mắt sau đó, thân thể Hạ Triều Ca bỗng nhiên đau đón, chân mày nàng nhíu chặt, ngón chân cũng co lại.
Hề Minh Húc bắt đầu ôn nhu lại cấp thiết công thành đoạt đất.
Từng tiếng rên rỉ nhỏ đảo loạn một hồi xuân sắc, rơi xuống một màn kiều diễm.
Editor: có xôi thịt có xôi thịt, cảnh báo cảnh 18+, cấm trẻ nhỏ và trẻ vị thành niên. À mà lẽ ra nên thông báo ở đầu chương mới đúng nhỉ :))))))