“Tư Mệnh đại nhân, tiểu nhân chỉ là một kẻ sai vặt, ngài cũng đừng làm khó dễ tiểu nhân, đi cùng với tiểu nhân đi.”
Giản Chỉ Hề gần như muốn điên, nàng không muốn đi không muốn đi không muốn đi mà!
Độ kiếp có tác dụng rắm gì, cũng không phải kiếp của nàng, nàng chả có lợi, còn bị lấy ra làm pháo hôi.
“Tư Mệnh đại nhân. . .”
“Im đi, gọi hồn cái đầu ngươi!”
“Thật là ta đang gọi hồn, chân thân ngài còn ở Địa Phủ mà, hiện tại chỉ có hồn phách.” Quỷ Soa Giáp cười lúng túng.
Giản Chỉ Hề sững sờ, đúng rồi, chân thân vẫn còn ở Địa Phủ mà!
Cái này há chẳng phải là, người là đao thớt, ta là cá thịt sao?
Không đầu thai thì không được?
Giản Chỉ Hề muốn khóc, nàng cho rằng xinh đẹp kết thúc một đời liền có thể đi trở về làm tiểu Tư Mệnh.
Nhất định chính là sét đánh giữa trời quang!
Giản Chỉ Hề ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, dĩ nhiên dọa Quỷ Soa Giáp không nhẹ.
“Đi thôi ”
Giản Chỉ Hề nhận mệnh.
“Tốt quá, Tư Mệnh đại nhân, ngài cẩn thận một chút.”
Quỷ sai giáp dẫn đường phía trước, Giản Chỉ Hề không còn gì tiếc nuối theo ở phía sau.
Tới địa phủ, Giản Chỉ Hề thấy rất nhiều quỷ hồn trên đường hoàng tuyền.
Đi một hồi, nàng chợt thấy cạnh đường hoàng tuyền có một tảng đá, phía trên khắc đầy chữ.
Giản Chỉ Hề nhất thời hiếu kỳ, liền đi về phía hòn đá kia.
“Đây là cái gì?”
“Hồi Tư Mệnh đại nhân, đây là Đá Tam Sinh.”
“Đá Tam Sinh?”
“Đúng ạ, rất nhiều quỷ hồn có rang buộc trong lòng sẽ khắc chữ trên đá tam sinh, cầu cho mình và người yêu có thể duyên định tam sinh.”
“Duyên định tam sinh?” Giản Chỉ Hề có chút ngẩn ngơ.
“Gạt người đó, nếu cứ khắc mà thành, thì chính thất khắc, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ cũng khắc, chẳng phải loạn luôn sao?”
“Ừ” Cảm xúc Giản Chỉ Hề lập tức trầm xuống.
“Tư Mệnh đại nhân, chúng ta đi thôi?”
“Ngươi trước đi, ta ở lại đây một chút.”
“Vậy được rồi, Tư Mệnh đại nhân, ngài đừng làm lỡ thời gian nha!”
Quỷ sai giáp cẩn thận bẩm báo một lần sau đó liền rời đi.
Giản Chỉ Hề đưa tay, một bút khắc lại trên Đá Tam Sinh hai cái tên, Hạ Triều Ca, Hề Minh Húc.
Duyên định tam sinh, chỉ tiếc, Hạ Triều Ca chỉ có một đời, Hề Minh Húc cũng chỉ có một đời, bọn họ chết rồi, cũng chỉ còn Tư Mệnh cùng Thương Lăng.
Lúc này, nữ tử đứng cạnh Đá Tam Sinh quay đầu nhìn Giản Chỉ Hề.
“Sao cô không đi, cô cũng ở đây chờ người nào sao?”
Giản Chỉ Hề sững sờ, chờ người sao? Nếu như Hề Minh Húc chết, thế gian này cũng chỉ còn Thương Lăng.
Nàng lắc đầu: “Không có, ta nhìn chút thôi, vậy còn cô?”
“Ta đang chờ người, chờ phu quân của ta, chúng ta đã hẹn rồi, ai đi trước thì chờ đối phương ngay trên đường hoàng tuyền lộ, cạnh Đá Tam Sinh.”
“Ừ. . .”
Ngực Giản Chỉ Hề có chút khó chịu.
Trên đường hoàng tuyền, mỗi ngày người đến người đi như nước chảy, Giản Chỉ Hề đứng trọn một ngày.
Có khóc, có cười, có không cam lòng, có bình tĩnh.
Trên Đá Tam Sinh lại thêm thật nhiều tên.
“Sao cô còn chưa đi? Cô đang chờ người nào sao?” Nữ tử kia lại hỏi.
Giản Chỉ Hề vẫn lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhìn phu quân cô hình dạng thế nào, nhất định rất xứng đôi với cô.”
Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, đến ngày thứ ba, Giản Chỉ Hề vẫn đứng đó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh bổ nhào về phía Đá Tam Sinh Thạch.
“Nương tử!”
“Phu quân!”
Chẳng biết tại sao, khóe mắt Giản Chỉ Hề bỗng ướt.
Hai quỷ hồn gắt gao ôm nhau.
“Ba năm, rốt cục ta đã gặp lại nương tử, nàng đợi lâu không?”
“Không lâu, ta mới chờ ba ngày thôi.”