Nhưng Mộ Thanh Yên lại không đau lòng, cũng không khó chịu, dã tâm càng lớn, càng ác độc, khi chết sớm thì càng hận.
Hắn có thể chi phối mọi chuyện, lại không thể quyết định sinh tử của mình.
Điểm này, đủ khiến Quân Diệp Hoa ôm hận cực kỳ lâu.
Nghĩ tới chuyện này, tâm tình Mộ Thanh Yên cũng rất tốt.
“Không đau, Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, thiếp sẽ không tính toán với nó.”
Quân Diệp Hoa vui mừng gật đầu.
“Bắc Hàn, về sau Thanh Yên chính là mẫu hậu con, gọi nàng đi.” Thần sắc Quân Diệp Hoa nghiêm túc.
Quân Bắc Hàn gắt gao trừng Mộ Thanh Yên, rõ ràng hận như vậy, rõ ràng không cam lòng như vậy, rõ ràng thống khổ như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
“Mẫu hậu ”
Quân Bắc Hàn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt chứa hận ý.
Mộ Thanh Yên không nhanh không chậm, không làm loạn không tức giận, một tiếng mẫu hậu này khiến tinh thần, lòng dạ nàng đều nở hoa.
Mộ Thanh Yên khoát tay, khẽ vuốt khuôn mặt Quân Bắc Hàn, máu trên tay mơ hồ dính trên mặt hắn.
“Con ngoan ”
Thì ra Dao Cơ nói tuyệt đối sẽ không để cho nàng có cơ hội nhúng chàm Thương Lăng, là an bài như thế này.
Ngay cả Tùy Dương Đế Dương Quảng hoang dâm vô đạo mà còn nói qua: Nữ nhân sinh ra ta không thể, người ta sinh không thể, còn lại đều có thể.
Kiếp này Mộ Thanh Yên trực tiếp thành mẫu hậu Quân Bắc Hàn, đời này cũng không thể nhúng chàm.
Bất quá, đối với Mộ Thanh Yên mà nói, làm mẫu hậu thoải mái hơn làm con gái nhiều.
Trực tiếp nhảy qua giai đoạn bặc bặc bặc kia, được không một đứa con tiện nghi.
Địa vị của nàng trên vua một nước, lên làm họa quốc yêu hậu quyền khuynh triều dã trong tầm tay.
Đến lúc đó, ai còn có thể cản nàng? Muốn ngược kẻ nào liền ngược kẻ đó!
Mộ Thanh Yên cảm thấy, lần này đầu óc Dao Cơ thực sự là bị lừa đá, nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như thế.
Mộ Thanh Yên vui vẻ trong lòng, Thương Lăng trâu hơn thì thế nào, bây giờ còn không phải là ngoan ngoãn làm con trai nàng sao?
Không nghe lời, một lời không hợp liền đánh mông ha?
Mộ Thanh Yên cười, đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm tới nay nàng cười, cười đến rực rỡ xán lạn, hiện ra hết vẻ xinh đẹp của nàng, khuynh quốc khuynh thành.
Sau khi giao phó xong tất cả công việc, Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn rời khỏi tẩm điện Quân Diệp Hoa.
Đi tới cửa, Quân Bắc Hàn âm trầm mở miệng.
“Mộ Thanh Yên, kết cục của ngươi sẽ rất thảm.”
Mộ Thanh Yên dừng bước lại, không buồn không giận mà lại nở nụ cười.
“Ta là mẫu hậu con đó.”
“Mộ Thanh Yên, ngươi thật sự coi mình là thứ gì? Ngươi chỉ lớn hơn ta ba tuổi thôi!”
Sắc mặt Quân Bắc Hàn mang theo vài phần kích động.
” Ta là mẫu hậu con.”
“Mộ Thanh Yên, ngươi đủ rồi! Ngươi còn không cao bằng ta, ngươi giả bộ cái gì!”
” Ta là mẫu hậu con.”
“. . .”
Quân Bắc Hàn tức giận bất bình, trong lòng phẫn nộ, thở phì phò đi mất.
Để lại Mộ Thanh Yên một mình đứng tại chỗ cười sảng khoái.
Mộ Thanh Yên khoan thai đi về tẩm điện, tâm tình hôm nay là tốt nhất đời.
Nàng chưa từng trải qua chuyện này, nàng muốn họa quốc, nàng muốn họa quân, nàng muốn gây họa cho Thương Lăng.
Trở lại tẩm điện, Mộ Thanh Yên nằm trên ghế quý phi khẽ hát, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tình thật tốt.
Đột nhiên, ánh trăng dần dần dày lên trải xuống một vòng lại một vòng, một cái bóng quen thuộc từ ánh trăng đi ra.
“Tư Mệnh!”
Vọng Thư nhún nhảy một cái chạy đến bên cạnh Mộ Thanh Yên, cọ vào y phục quý phi của nàng.
“Vọng Thư, ngươi tới rồi?” Mộ Thanh Yên nhíu mày cười khẽ.
“Ể? Hình như ngươi rất vui vẻ nha?”
Vọng Thư trừng lớn hai mắt: “Lần này không vội muốn biết mệnh cách?”